Blog

  • Đi thuê nhà, kỹ sư trẻ phát hiện căn phòng có mùi gì đó rất khó chịu, chủ nhà bèn đậ:p

    Đi thuê nhà, kỹ sư trẻ phát hiện căn phòng có mùi gì đó rất khó chịu, chủ nhà bèn đậ:p

    Tùng, một kỹ sư phần mềm 28 tuổi, vừa chuyển đến thành phố để bắt đầu công việc mới. Sau nhiều ngày tìm kiếm, anh chọn được một căn hộ nhỏ, cũ kỹ nhưng giá

    rẻ ở khu ngoại ô. Chủ nhà, bà Lan, một người phụ nữ trung niên vui tính, đảm bảo căn hộ sạch sẽ và không có vấn đề gì. Tuy nhiên, ngay đêm đầu tiên, Tùng đã nhận ra một mùi hôi khó chịu, như thể chuột chết, lan tỏa khắp phòng khách.

    Tùng kiểm tra khắp nơi: dưới gầm giường, trong tủ bếp, thậm chí lật cả thảm lên. Không có dấu vết của chuột hay bất kỳ thứ gì bất thường. Mùi hôi lúc đậm, lúc

    nhạt, nhưng luôn xuất hiện vào ban đêm. Anh gọi điện cho bà Lan, và bà đồng ý đến kiểm tra. “Chắc là cống rãnh đâu đó,” bà nói, nhưng sau khi kiểm tra hệ thống ống nước, mùi vẫn không biến mất.

    Tùng bắt đầu nghi ngờ. Anh để ý thấy mùi hôi mạnh nhất gần bức tường chính của phòng khách, nơi có một vết nứt nhỏ chạy dọc lớp gạch. Anh gõ lên tường,

    nghe tiếng vọng kỳ lạ, như thể phía sau không phải là bê tông rắn chắc mà là một khoảng trống. Tò mò, anh đề nghị bà Lan cho phép đục tường để kiểm tra. Bà Lan do dự, nhưng trước sự kiên quyết của Tùng, bà đồng ý.

    Một thợ xây được gọi đến. Chỉ sau vài nhát đục, lớp gạch vỡ ra, để lộ một khoang rỗng phía sau. Trong đó không phải là xác chuột, mà là một chiếc hộp gỗ cũ kỹ,

    phủ đầy bụi. Tùng và bà Lan nhìn nhau, ngạc nhiên. Họ mở hộp, bên trong là một tập tài liệu vàng ố, một chiếc nhẫn bạc khắc chữ “M&N”, và một bức thư viết tay.

    Bức thư kể về một cặp đôi, Minh và Nga, từng sống trong căn hộ này cách đây 20 năm. Họ yêu nhau nhưng bị gia đình ngăn cấm. Minh, một nhà báo, đã phát hiện

    ra một vụ tham nhũng lớn liên quan đến một quan chức địa phương. Trước khi công khai, Minh biến mất không dấu vết, và Nga rời đi ngay sau đó. Bức thư viết rằng Minh đã giấu bằng chứng trong bức tường, hy vọng một ngày nào đó sự thật được phơi bày.

    Tùng, với bản tính tò mò của một lập trình viên, quyết định đào sâu hơn. Anh liên hệ với một người bạn làm việc tại tòa soạn báo địa phương. Sau khi xác minh, các

    tài liệu trong hộp thực sự là bằng chứng về vụ tham nhũng năm xưa. Quan chức kia giờ đã nghỉ hưu, nhưng vẫn sống trong khu phố. Tùng chuyển tài liệu cho cơ

    quan chức năng, và vụ việc được mở lại. Hóa ra, mùi hôi không phải từ chuột chết, mà từ loại mực đặc biệt Minh dùng để viết tài liệu, một loại mực hóa học có mùi dai dẳng khi phân hủy theo thời gian.

    Trong quá trình điều tra, Tùng phát hiện bà Lan chính là Nga, người yêu cũ của Minh. Bà đã trở lại căn hộ này nhiều năm sau, mua lại nó với hy vọng tìm thấy di vật

    của Minh nhưng không dám đục tường vì sợ đối mặt với quá khứ. Bà cố tình cho thuê rẻ để ai đó vô tình phát hiện ra sự thật, giúp bà khép lại câu chuyện dang dở. Tùng không chỉ giải mã bí ẩn về mùi hôi, mà còn giúp bà Lan tìm lại sự bình yên sau bao năm day dứt.

  • Nữ tiếp viên hàng không m/ất tí/ch 15 năm, va li của cô b/ất n/gờ xuất hiện trên băng chuyền sân bay! Khi an ninh mở ra liền h//ét lên: “Gọi 113 ngay!”

    Nữ tiếp viên hàng không m/ất tí/ch 15 năm, va li của cô b/ất n/gờ xuất hiện trên băng chuyền sân bay! Khi an ninh mở ra liền h//ét lên: “Gọi 113 ngay!”

    Ngày hôm ấy, sân bay quốc tế nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Hành khách đi lại tấp nập, tiếng loa vang lên từng đợt, dòng người nối đuôi nhau trên băng chuyền hành lý như một dòng sông chảy không ngừng.

    Tôi là Huy, nhân viên an ninh sân bay, ca đêm hôm ấy rất bình thường — cho đến khi chiếc va li xuất hiện trên băng chuyền số 7.

    Trước đó, chúng tôi nhận được thông báo: có một chiếc va li không có chủ, bị bỏ lại ở khu vực an ninh. Điều đó thường xuyên xảy ra, nhưng chiếc va li này… mang nhãn hiệu của Airline H, dòng chữ màu đỏ in rõ ràng: “Trần Ly – Tiếp Viên Hàng Không”.

    Cái tên lập tức làm cả phòng an ninh im lặng. Trần Ly… nữ tiếp viên mất tích 15 năm trước. Cô ấy từng là gương mặt sáng giá của hàng không Việt Nam, người luôn xuất hiện trên các quảng cáo, chương trình truyền hình, được mọi người yêu mến. Nhưng vào một đêm định mệnh năm 2010, cô biến mất hoàn toàn. Chưa ai tìm thấy tung tích.

    Một vài người đồng nghiệp của tôi còn kể rằng, khi vụ mất tích xảy ra, cảnh sát từng nghi ngờ có tội phạm bắt cóc liên quan đến mạng lưới buôn người quốc tế, nhưng mọi manh mối đều bặt vô âm tín. Gia đình Trần Ly gần như suy sụp hoàn toàn.

    Và giờ đây, 15 năm sau, chiếc va li của cô xuất hiện ngay trước mắt chúng tôi.

    Tôi và đồng nghiệp, anh Hùng, bước tới cẩn trọng. Tôi nhấc chiếc va li lên, cảm nhận sức nặng bất thường. Bề mặt va li lạnh lùng, không một dấu vết thời gian, gần như mới. Nhãn hành lý vẫn còn tươi.

    — “Cẩn thận, mở từ từ,” Hùng nói.

    Tôi gật đầu, dùng dao rọc từ từ mở khóa kéo. Bên trong là… một bức thư, chiếc ví cũ, hộ chiếu hết hạn… và một tấm thẻ nhân viên Airline H.

    Hùng nhón người, đọc mảnh giấy:

    “Nếu cậu tìm thấy tôi, đừng hoảng sợ. Gọi 113 ngay. Tôi đã bị nhốt quá lâu… và giờ là lúc quay về.”

    Tôi cảm thấy da gà nổi lên khắp người. Thậm chí Hùng cũng im lặng, gương mặt tái mét.

    Chúng tôi lập tức gọi điện báo cấp trên. Cảnh sát được điều đến. Chỉ sau vài phút, xe tuần tra, các sĩ quan đặc nhiệm có mặt, phong tỏa khu vực băng chuyền.

    Lúc này, đám đông hành khách bắt đầu tụ tập, tò mò nhìn. Nhiều người nhận ra tên Trần Ly và xì xào:

    — “Cô ấy… mất tích mười mấy năm rồi đấy!”
    — “Không thể nào! Chiếc va li này… làm sao lại ở đây?”

    Một cảnh tượng hỗn loạn bắt đầu.

    Cảnh sát trưởng trực tiếp mở va li, nhìn từng vật dụng. Bên trong, có một món đồ gây sợ hãi: một thẻ ID nhân viên bảo dưỡng sân bay, mà Trần Ly không bao giờ sở hữu trong đời thường. Và đặc biệt, có một chiếc USB.

    Anh trưởng phòng an ninh cẩn trọng cắm USB vào máy tính, màn hình nhấp nháy hiện ra hàng loạt dữ liệu: hình ảnh, video, và những ghi chú viết tay của Trần Ly.

    Một video chiếu lên, hình ảnh Trần Ly xuất hiện trong phòng tối, nhìn thẳng vào camera:

    “Nếu cậu đang xem được điều này, có nghĩa tôi đã thoát ra khỏi địa ngục. Họ muốn che giấu tôi… nhưng sự thật sẽ được hé lộ.”

    Từng dòng chữ, từng câu nói, khiến mọi người lạnh sống lưng. Trần Ly trông khỏe mạnh, nhưng đôi mắt có vẻ mệt mỏi, ánh mắt kiên định.

    Chúng tôi hỏi cô ấy ở đâu 15 năm qua, nhưng video chỉ còn lại một dòng chữ:

    “Tôi không thể nói ra. Nhưng giờ đây, tôi đã an toàn. Hãy để 113 lo phần còn lại.”

    Cảnh sát lập tức gọi đường dây nóng, thông báo cho lực lượng điều tra đặc biệt. Mọi manh mối liên quan đến vụ mất tích cũ bắt đầu được truy vết: các hồ sơ vụ án, lời khai của nhân chứng, dữ liệu điện thoại, hình ảnh camera cũ.

    Trong lúc đó, chúng tôi kiểm tra kỹ va li. Ngoài những vật dụng cá nhân, còn có một chiếc đồng hồ cũ, bên trong có một khe bí mật chứa một hộp nhỏ.

    Anh Hùng cẩn trọng mở hộp. Bên trong là một bức thư khác, viết bằng mực đỏ:

    “Nếu ai tìm thấy hộp này, tôi mong họ hiểu: tất cả những gì xảy ra với tôi không chỉ là mất tích. Tôi bị lừa, bị nhốt, nhưng không bao giờ từ bỏ. Giờ là lúc công lý được thực thi. Gọi 113, họ sẽ biết phải làm gì.”

    Cảm giác rùng mình len lỏi khắp mọi người. Chúng tôi lập tức phong tỏa hiện trường, gọi lực lượng điều tra hình sự vào cuộc.

    Người đứng đầu lực lượng an ninh sân bay hét lên:

    — “Gọi 113 ngay! Đây là sự việc cực kỳ nghiêm trọng!”

    Trong lúc chờ cảnh sát đến, chúng tôi bảo nhau kiểm tra camera xung quanh. Hình ảnh 15 năm trước, máy quay hỏng, không có gì rõ ràng. Nhưng camera mới, được lắp sau này, ghi lại hình ảnh một chiếc xe đen dừng gần sân bay vào sáng sớm, ai đó rời khỏi, để lại chiếc va li.

    Những manh mối nhỏ xíu nhưng đầy quan trọng.

    Sau vài tiếng đồng hồ, cảnh sát đặc nhiệm và công an điều tra có mặt, bảo vệ hiện trường, tiếp nhận va li. Họ hỏi tôi, Hùng, và những nhân chứng. Ai nấy đều run rẩy, chưa từng trải qua tình huống như vậy.

    Mọi thứ diễn ra căng thẳng đến mức không ai nói được lời nào. Mọi hành khách bị giữ lại ở khu vực chờ, chỉ để đảm bảo an toàn.

    Một sĩ quan cao cấp bước ra, nhìn vào va li:

    — “Đây là một trong những vụ mất tích bí ẩn nhất lịch sử hàng không Việt Nam. Chúng tôi chưa từng nghĩ sẽ tìm được dấu vết sau 15 năm.”

    Câu chuyện lan truyền khắp sân bay. Báo chí bắt đầu đến, quay phim, phỏng vấn nhân chứng. Mọi người xôn xao bàn tán.

    Trong khi đó, chúng tôi nhìn nhau, ánh mắt đầy bàng hoàng. 15 năm, một khoảng thời gian quá dài… và chỉ một chiếc va li, một tấm thẻ, đã khơi dậy mọi bí ẩn.

    Vài ngày sau, thông tin chính thức được công bố: Trần Ly thực sự còn sống. Cô ấy bị một nhóm tội phạm bắt giữ, nhốt ở nước ngoài, phục vụ các mục đích tội phạm. Trong suốt 15 năm, cô không thể liên lạc, nhưng âm thầm tìm cách trốn thoát. Chiếc va li, chính là thông điệp đầu tiên để báo rằng cô đã trở về.

    Gia đình Trần Ly, đồng nghiệp, và tất cả những người yêu mến cô đều vỡ òa trong hạnh phúc. Mọi người không tin được rằng sau ngần ấy năm, cô ấy vẫn an toàn, vẫn mạnh mẽ.

    Cảnh sát tiếp tục điều tra, truy tìm những kẻ đã bắt giữ Trần Ly. Các manh mối từ chiếc va li, video, và USB sẽ là chứng cứ quan trọng, đảm bảo công lý sẽ được thực thi.

    Tôi, Hùng, và tất cả nhân viên sân bay nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm. Một sự kiện tưởng chừng bình thường đã biến thành một câu chuyện hồi hộp kinh điển, một bí ẩn tưởng chừng không thể giải quyết… giờ đây đã có hy vọng kết thúc có hậu.

    Chiếc va li, nhỏ bé nhưng đầy sức mạnh, đã làm cả sân bay náo động, và quan trọng nhất — Trần Ly đã trở về!

    Và câu nói vang lên lúc mở va li:

    — “Gọi 113 ngay!”

    …không chỉ là mệnh lệnh, mà là một bước ngoặt cứu sống người mất tích 15 năm, mở ra một chương mới cho công lý và sự thật.

  • Tất cả bắt đầu từ chuyện vô lý: Tôi lỡ mua con cá hồi giá hơi cao. Mẹ chồng bảo: – Cô định bòn rút tiền nhà tôi à?

    Tất cả bắt đầu từ chuyện vô lý: Tôi lỡ mua con cá hồi giá hơi cao. Mẹ chồng bảo: – Cô định bòn rút tiền nhà tôi à?

    1. Câu nói như giọt nước tràn ly

    Tôi là Mai, 31 tuổi, nhân viên kế toán. Tôi và chồng – Hưng – cưới nhau được 4 năm.
    Bốn năm ấy, nếu ai hỏi tôi hạnh phúc không, tôi chỉ cười trừ. Bởi hạnh phúc trong hôn nhân này giống như cái bóng: có lúc thấy đó, rồi mất đó; còn bóng tối thì cứ lẩn quẩn mãi.

    Tối hôm đó, tôi và mẹ chồng cãi nhau. À, thật ra tôi không cãi – tôi chỉ đứng im nghe bà chỉ trích.

    Tất cả bắt đầu từ chuyện vô lý:
    Tôi lỡ mua con cá hồi giá hơi cao.
    Mẹ chồng bảo:
    – Cô định bòn rút tiền nhà tôi à?

    Hưng ngồi cạnh, cúi đầu ăn cơm như không nghe thấy.

    Tôi nuốt cục nghẹn vào lòng, nói:
    – Con mua vì hôm nay có khuyến mãi…

    – Khuyến mãi cái gì! – bà đập đũa. – Nhà này không đến lượt cô hoang phí!

    Tôi nhìn sang Hưng, mong anh nói một câu, dù chỉ là: “Mẹ bớt giận đi” hay “Mai không có ý gì đâu”.

    Nhưng không.

    Anh chỉ thở dài, rồi nói câu quen thuộc:
    – Thôi, mẹ nói đúng đấy, lần sau em để anh mua.

    Lần thứ bao nhiêu rồi? Tôi không nhớ nữa.

    Đêm đó, khi tôi vừa dọn dẹp xong thì Hưng bước vào phòng, nói đúng một câu:

    – Mai, em về nhà mẹ đẻ ở vài hôm đi. Chờ mẹ anh nguôi giận rồi hãy về.

    Tôi đứng im.
    Trong lòng yên ắng đến đáng sợ.

    – Anh bảo em… bị đuổi đi? – tôi hỏi lại.

    – Anh không có ý đó, chỉ là… tạm rời ra cho mẹ bớt căng thẳng.

    Tôi nhìn anh, nụ cười mỏng như dao:

    – Em hiểu rồi.

    Người ta nói phụ nữ khi mỉm cười trong đau lòng là lúc nguy hiểm nhất.
    Tối đó, tôi xếp đúng một va li. Không phải vì tôi thiếu đồ, mà vì tôi đã chuẩn bị rời đi từ lâu.

    Hưng không hề biết.


    2. Căn chung cư – nơi từng là giấc mơ nhỏ

    Căn chung cư 68m² ở quận Bình Tân từng là ước mơ của tôi và Hưng. Năm cưới, chúng tôi chật vật vay ngân hàng, tiết kiệm từng đồng để đủ tiền mua. Hôm nhận nhà, Hưng đã ôm tôi quay một vòng rồi nói:

    – Từ nay đây là tổ ấm của mình.

    Ngày ấy đẹp như nắng đầu mùa.

    Sau đó, mẹ chồng lên ở cùng vì “không yên tâm con trai tự sống”. Bà dần can thiệp vào mọi thứ: tôi nấu gì, tôi mặc gì, tôi gửi tiền cho ai, thậm chí tôi thở cũng phải nhẹ hơn.

    Nhưng điều khiến tôi đau nhất không phải là mẹ chồng – mà là sự im lặng của Hưng.

    Mỗi lần có chuyện, anh đều đứng sau lưng mẹ.
    Từng câu từng chữ như nhát dao cắt vào sự tôn trọng cuối cùng tôi giữ cho anh.

    Hôm bị đuổi đi, tôi không khóc.
    Tôi chỉ ngồi xuống ghế sofa, nhìn căn nhà lần cuối – nơi tôi từng cố gắng xây dựng hạnh phúc, nhưng càng xây lại càng nứt.

    Rồi tôi gọi cho môi giới.

    – Chị muốn bán căn hộ này.

    – Chị cần bán nhanh không? – họ hỏi.

    – Càng nhanh càng tốt.

    Tôi có quyền. Căn chung cư đứng tên tôi, phần anh góp chỉ 30%, phần còn lại là tiền tôi dành dụm nhiều năm và khoản vay tôi trả hàng tháng.

    Hưng chưa bao giờ biết điều đó, vì tôi là người giữ giấy tờ.

    Tôi bán căn hộ không phải để trả thù.
    Tôi bán… để giải thoát chính mình.


    3. Tin nhắn 13 chữ

    Ba ngày sau, khi giấy tờ hoàn tất, tôi chỉ gửi cho Hưng đúng một dòng:

    “Không cần đợi nữa. Cả đời này đừng mong tôi quay lại.”

    Tôi tắt điện thoại. Tự do chưa bao giờ yên bình đến thế.


    4. Sự sụp đổ của một người đàn ông quen dựa dẫm

    Khi Hưng tìm được tôi – lúc anh chạy về nhà mẹ đẻ của tôi – thì hợp đồng đã ký, tiền đã chuyển vào tài khoản, căn hộ đã mang tên chủ mới.

    Anh đứng trước cổng, thở hổn hển như vừa chạy từ một nơi rất xa không chỉ về mặt địa lý, mà cả về nhận thức.

    – Mai… em… em làm gì vậy? – anh nhìn tôi, đôi mắt căng đầy sợ hãi.

    – Em làm điều anh nên thấy trước từ lâu. – tôi đáp.

    – Nhưng… sao em phải bán nhà? Nhà của tụi mình mà!

    Tôi cong môi:

    – “Tụi mình” ư?
    Từ khi nào anh coi đây là nhà chung?
    Khi mẹ anh quyết định từng bữa ăn trong nhà?
    Khi anh đuổi em đi chỉ để mẹ anh bớt giận?

    Hưng im lặng.
    Tôi nhìn rõ sự hoảng loạn trong mắt anh, như người lần đầu nhận ra mình vừa đánh mất thứ không thể mua lại.

    – Mai… nếu mẹ anh làm quá, anh xin lỗi. Em đừng bỏ anh.
    – Anh xin lỗi ai? – tôi hỏi. – Mẹ anh hay em?

    Anh khựng lại.

    Tôi nói rất chậm:

    – Em rời đi… vì hiểu rằng trong nhà đó, em không có vị trí. Căn nhà ấy cũng không còn là nhà của em. Em bán nó để mua lại tự do.

    – Nhưng sao em làm vậy mà không nói với anh một câu?
    – Vì khi em nói… anh chưa bao giờ nghe.

    Hưng bấu lấy vai tôi:

    – Mai, anh hứa sẽ thay đổi! Anh sẽ qua ở riêng, anh sẽ nói mẹ!

    Tôi nhẹ nhàng gỡ tay anh xuống:

    – Em tin anh… nhưng tiếc là em rút niềm tin hơi muộn.


    5. Twist – Điều Hưng chưa bao giờ biết

    Tôi quay vào nhà, mở ngăn kéo, lấy ra một tập giấy tờ. Đưa cho anh.

    – Đây là hồ sơ khám của em ba tháng trước.

    Hưng mở ra.
    Mắt anh dần mở to.

    Tờ giấy ghi: “Dấu hiệu suy nhược, rối loạn lo âu, stress cấp độ nặng.”

    – Em… bệnh? – anh lắp bắp.

    – Không nặng lắm. Chỉ là em đã chịu đựng quá lâu. Mỗi lần mẹ anh nói một câu xúc phạm, mỗi lần anh đứng nhìn… một phần bên trong em bị rạn ra. Bác sĩ nói nếu em không tách khỏi môi trường gây stress, em sẽ khó hồi phục.

    – Sao… sao em không nói với anh?

    Tôi bật cười, nhẹ như gió nhưng buồn như mưa:

    – Anh nghĩ nếu nói, anh sẽ tin sao?

    Hưng ngồi sụp xuống ghế đá trước cổng.
    Tôi chưa bao giờ thấy anh yếu đuối đến vậy.

    Tôi nói tiếp, giọng không cay nghiệt, chỉ là sự thật:

    – Khi anh đuổi em đi hôm đó… em nhận ra sức khỏe mình đang tụt dốc. Đi tiếp trong cuộc hôn nhân này nghĩa là tự làm mình đau thêm. Nên em chọn bước ra. Không vì tức giận. Mà vì tự cứu mình.

    Hưng bưng mặt. Vai anh run lên.
    – Mai… anh xin lỗi… Anh không biết mọi thứ tệ đến vậy…

    – Đúng.
    Anh không biết.
    Và cũng chưa từng cố để biết.


    6. Lời cuối cùng

    Tôi nhìn người đàn ông từng là thanh xuân của mình. Bốn năm không quá dài, nhưng đủ để khắc sâu những nỗi mệt mỏi. Tôi không hận anh. Tôi chỉ… hết kiên nhẫn.

    – Mai… – anh nghẹn giọng – em muốn anh làm gì để em quay lại?

    Tôi lắc đầu.

    – Không còn gì để làm nữa.
    Em cảm ơn anh vì những ký ức đẹp đã từng có. Nhưng chúng ta không còn thuộc về nhau.

    – Còn mẹ anh… anh sẽ nói với bà!
    – Anh nói rồi mẹ anh có thay đổi không? Hay anh sẽ lại bảo em “nhịn cho vui nhà”?

    Hưng cứng người.

    Tôi mỉm cười – nụ cười thanh thản nhất từ khi cưới:

    – Em mong anh hạnh phúc. Nhưng không phải cùng em.

    Rồi tôi quay vào nhà.

    Lần đầu tiên sau bốn năm, lưng tôi thẳng, bước chân tôi nhẹ, và tim tôi bình an.

    Phía sau, Hưng gọi tên tôi trong nước mắt.
    Nhưng tiếng gọi đến quá muộn.
    Tôi không còn ở vị trí mà anh có thể tìm thấy nữa.

    Hôm đó, tôi thức dậy trong căn phòng cũ nhà mẹ đẻ, mở cửa sổ đón gió mới.

    Tự do có mùi của một buổi sáng không còn nước mắt.

  • Tất cả bắt đầu từ chuyện vô lý: Tôi lỡ mua con cá hồi giá hơi cao. Mẹ chồng bảo: – Cô định bòn rút tiền nhà tôi à?

    Tất cả bắt đầu từ chuyện vô lý: Tôi lỡ mua con cá hồi giá hơi cao. Mẹ chồng bảo: – Cô định bòn rút tiền nhà tôi à?

    1. Câu nói như giọt nước tràn ly

    Tôi là Mai, 31 tuổi, nhân viên kế toán. Tôi và chồng – Hưng – cưới nhau được 4 năm.
    Bốn năm ấy, nếu ai hỏi tôi hạnh phúc không, tôi chỉ cười trừ. Bởi hạnh phúc trong hôn nhân này giống như cái bóng: có lúc thấy đó, rồi mất đó; còn bóng tối thì cứ lẩn quẩn mãi.

    Tối hôm đó, tôi và mẹ chồng cãi nhau. À, thật ra tôi không cãi – tôi chỉ đứng im nghe bà chỉ trích.

    Tất cả bắt đầu từ chuyện vô lý:
    Tôi lỡ mua con cá hồi giá hơi cao.
    Mẹ chồng bảo:
    – Cô định bòn rút tiền nhà tôi à?

    Hưng ngồi cạnh, cúi đầu ăn cơm như không nghe thấy.

    Tôi nuốt cục nghẹn vào lòng, nói:
    – Con mua vì hôm nay có khuyến mãi…

    – Khuyến mãi cái gì! – bà đập đũa. – Nhà này không đến lượt cô hoang phí!

    Tôi nhìn sang Hưng, mong anh nói một câu, dù chỉ là: “Mẹ bớt giận đi” hay “Mai không có ý gì đâu”.

    Nhưng không.

    Anh chỉ thở dài, rồi nói câu quen thuộc:
    – Thôi, mẹ nói đúng đấy, lần sau em để anh mua.

    Lần thứ bao nhiêu rồi? Tôi không nhớ nữa.

    Đêm đó, khi tôi vừa dọn dẹp xong thì Hưng bước vào phòng, nói đúng một câu:

    – Mai, em về nhà mẹ đẻ ở vài hôm đi. Chờ mẹ anh nguôi giận rồi hãy về.

    Tôi đứng im.
    Trong lòng yên ắng đến đáng sợ.

    – Anh bảo em… bị đuổi đi? – tôi hỏi lại.

    – Anh không có ý đó, chỉ là… tạm rời ra cho mẹ bớt căng thẳng.

    Tôi nhìn anh, nụ cười mỏng như dao:

    – Em hiểu rồi.

    Người ta nói phụ nữ khi mỉm cười trong đau lòng là lúc nguy hiểm nhất.
    Tối đó, tôi xếp đúng một va li. Không phải vì tôi thiếu đồ, mà vì tôi đã chuẩn bị rời đi từ lâu.

    Hưng không hề biết.


    2. Căn chung cư – nơi từng là giấc mơ nhỏ

    Căn chung cư 68m² ở quận Bình Tân từng là ước mơ của tôi và Hưng. Năm cưới, chúng tôi chật vật vay ngân hàng, tiết kiệm từng đồng để đủ tiền mua. Hôm nhận nhà, Hưng đã ôm tôi quay một vòng rồi nói:

    – Từ nay đây là tổ ấm của mình.

    Ngày ấy đẹp như nắng đầu mùa.

    Sau đó, mẹ chồng lên ở cùng vì “không yên tâm con trai tự sống”. Bà dần can thiệp vào mọi thứ: tôi nấu gì, tôi mặc gì, tôi gửi tiền cho ai, thậm chí tôi thở cũng phải nhẹ hơn.

    Nhưng điều khiến tôi đau nhất không phải là mẹ chồng – mà là sự im lặng của Hưng.

    Mỗi lần có chuyện, anh đều đứng sau lưng mẹ.
    Từng câu từng chữ như nhát dao cắt vào sự tôn trọng cuối cùng tôi giữ cho anh.

    Hôm bị đuổi đi, tôi không khóc.
    Tôi chỉ ngồi xuống ghế sofa, nhìn căn nhà lần cuối – nơi tôi từng cố gắng xây dựng hạnh phúc, nhưng càng xây lại càng nứt.

    Rồi tôi gọi cho môi giới.

    – Chị muốn bán căn hộ này.

    – Chị cần bán nhanh không? – họ hỏi.

    – Càng nhanh càng tốt.

    Tôi có quyền. Căn chung cư đứng tên tôi, phần anh góp chỉ 30%, phần còn lại là tiền tôi dành dụm nhiều năm và khoản vay tôi trả hàng tháng.

    Hưng chưa bao giờ biết điều đó, vì tôi là người giữ giấy tờ.

    Tôi bán căn hộ không phải để trả thù.
    Tôi bán… để giải thoát chính mình.


    3. Tin nhắn 13 chữ

    Ba ngày sau, khi giấy tờ hoàn tất, tôi chỉ gửi cho Hưng đúng một dòng:

    “Không cần đợi nữa. Cả đời này đừng mong tôi quay lại.”

    Tôi tắt điện thoại. Tự do chưa bao giờ yên bình đến thế.


    4. Sự sụp đổ của một người đàn ông quen dựa dẫm

    Khi Hưng tìm được tôi – lúc anh chạy về nhà mẹ đẻ của tôi – thì hợp đồng đã ký, tiền đã chuyển vào tài khoản, căn hộ đã mang tên chủ mới.

    Anh đứng trước cổng, thở hổn hển như vừa chạy từ một nơi rất xa không chỉ về mặt địa lý, mà cả về nhận thức.

    – Mai… em… em làm gì vậy? – anh nhìn tôi, đôi mắt căng đầy sợ hãi.

    – Em làm điều anh nên thấy trước từ lâu. – tôi đáp.

    – Nhưng… sao em phải bán nhà? Nhà của tụi mình mà!

    Tôi cong môi:

    – “Tụi mình” ư?
    Từ khi nào anh coi đây là nhà chung?
    Khi mẹ anh quyết định từng bữa ăn trong nhà?
    Khi anh đuổi em đi chỉ để mẹ anh bớt giận?

    Hưng im lặng.
    Tôi nhìn rõ sự hoảng loạn trong mắt anh, như người lần đầu nhận ra mình vừa đánh mất thứ không thể mua lại.

    – Mai… nếu mẹ anh làm quá, anh xin lỗi. Em đừng bỏ anh.
    – Anh xin lỗi ai? – tôi hỏi. – Mẹ anh hay em?

    Anh khựng lại.

    Tôi nói rất chậm:

    – Em rời đi… vì hiểu rằng trong nhà đó, em không có vị trí. Căn nhà ấy cũng không còn là nhà của em. Em bán nó để mua lại tự do.

    – Nhưng sao em làm vậy mà không nói với anh một câu?
    – Vì khi em nói… anh chưa bao giờ nghe.

    Hưng bấu lấy vai tôi:

    – Mai, anh hứa sẽ thay đổi! Anh sẽ qua ở riêng, anh sẽ nói mẹ!

    Tôi nhẹ nhàng gỡ tay anh xuống:

    – Em tin anh… nhưng tiếc là em rút niềm tin hơi muộn.


    5. Twist – Điều Hưng chưa bao giờ biết

    Tôi quay vào nhà, mở ngăn kéo, lấy ra một tập giấy tờ. Đưa cho anh.

    – Đây là hồ sơ khám của em ba tháng trước.

    Hưng mở ra.
    Mắt anh dần mở to.

    Tờ giấy ghi: “Dấu hiệu suy nhược, rối loạn lo âu, stress cấp độ nặng.”

    – Em… bệnh? – anh lắp bắp.

    – Không nặng lắm. Chỉ là em đã chịu đựng quá lâu. Mỗi lần mẹ anh nói một câu xúc phạm, mỗi lần anh đứng nhìn… một phần bên trong em bị rạn ra. Bác sĩ nói nếu em không tách khỏi môi trường gây stress, em sẽ khó hồi phục.

    – Sao… sao em không nói với anh?

    Tôi bật cười, nhẹ như gió nhưng buồn như mưa:

    – Anh nghĩ nếu nói, anh sẽ tin sao?

    Hưng ngồi sụp xuống ghế đá trước cổng.
    Tôi chưa bao giờ thấy anh yếu đuối đến vậy.

    Tôi nói tiếp, giọng không cay nghiệt, chỉ là sự thật:

    – Khi anh đuổi em đi hôm đó… em nhận ra sức khỏe mình đang tụt dốc. Đi tiếp trong cuộc hôn nhân này nghĩa là tự làm mình đau thêm. Nên em chọn bước ra. Không vì tức giận. Mà vì tự cứu mình.

    Hưng bưng mặt. Vai anh run lên.
    – Mai… anh xin lỗi… Anh không biết mọi thứ tệ đến vậy…

    – Đúng.
    Anh không biết.
    Và cũng chưa từng cố để biết.


    6. Lời cuối cùng

    Tôi nhìn người đàn ông từng là thanh xuân của mình. Bốn năm không quá dài, nhưng đủ để khắc sâu những nỗi mệt mỏi. Tôi không hận anh. Tôi chỉ… hết kiên nhẫn.

    – Mai… – anh nghẹn giọng – em muốn anh làm gì để em quay lại?

    Tôi lắc đầu.

    – Không còn gì để làm nữa.
    Em cảm ơn anh vì những ký ức đẹp đã từng có. Nhưng chúng ta không còn thuộc về nhau.

    – Còn mẹ anh… anh sẽ nói với bà!
    – Anh nói rồi mẹ anh có thay đổi không? Hay anh sẽ lại bảo em “nhịn cho vui nhà”?

    Hưng cứng người.

    Tôi mỉm cười – nụ cười thanh thản nhất từ khi cưới:

    – Em mong anh hạnh phúc. Nhưng không phải cùng em.

    Rồi tôi quay vào nhà.

    Lần đầu tiên sau bốn năm, lưng tôi thẳng, bước chân tôi nhẹ, và tim tôi bình an.

    Phía sau, Hưng gọi tên tôi trong nước mắt.
    Nhưng tiếng gọi đến quá muộn.
    Tôi không còn ở vị trí mà anh có thể tìm thấy nữa.

    Hôm đó, tôi thức dậy trong căn phòng cũ nhà mẹ đẻ, mở cửa sổ đón gió mới.

    Tự do có mùi của một buổi sáng không còn nước mắt.

  • Tôi 65 Tuổi, Ly Hôn Được 5 Năm. Chồng Cũ Để Lại Thẻ Ngân Hàng Có 3 Triệu. Tôi Chưa Từng Đụng Tới. Năm Năm Sau Đi Rút Tiền, Tôi S;;ững Ngư;;ời.

    Tôi 65 Tuổi, Ly Hôn Được 5 Năm. Chồng Cũ Để Lại Thẻ Ngân Hàng Có 3 Triệu. Tôi Chưa Từng Đụng Tới. Năm Năm Sau Đi Rút Tiền, Tôi S;;ững Ngư;;ời.

    Tôi 65 Tuổi, Ly Hôn Được 5 Năm. Chồng Cũ Để Lại Thẻ Ngân Hàng Có 3 Triệu. Tôi Chưa Từng Đụng Tới. Năm Năm Sau Đi Rút Tiền, Tôi Sững Người.

    Tôi 65 tuổi. Và sau 37 năm chung sống, tôi bị chính người chồng của mình rời bỏ. Ngày ly hôn, ông Thuận – chồng cũ của tôi – đưa cho tôi một chiếc thẻ ngân hàng, bảo rằng trong đó có 3 triệu, đủ để tôi “xoay xở vài tháng”. Ông nói nhẹ như thở, như thể cuộc hôn nhân mấy chục năm chỉ đáng giá mấy tờ tiền lẻ. Tôi nhìn tấm lưng lạnh lùng của ông bước ra khỏi phòng xử, lòng nghẹn đến mức không thở được. Tôi giữ thẻ lại, không phải vì cần tiền, mà vì nó giống như cái gai tôi không thể nhổ ra.

    Tôi sống âm thầm trong căn phòng trọ chật hẹp, kiếm sống bằng đủ thứ việc lặt vặt: nhặt ve chai, giữ xe, dọn nhà thuê. Mấy năm đầu sau ly hôn là khoảng thời gian u tối nhất trong đời tôi. Những khi thèm một bữa cơm tử tế, tôi cũng không dám đụng đến 3 triệu đó. Không phải tôi giàu, mà vì tôi không muốn chạm vào thứ ông bố thí cho mình. Tôi ghét nó. Ghét cái ngày tôi bị bỏ lại. Ghét cái cảm giác mình bị xem như gánh nặng.

    Thời gian như một con dao cùn, cứa vào mình chậm rãi nhưng đau dai dẳng. Tôi già đi nhanh chóng. Có những ngày đứng lên còn không nổi. Con cái thỉnh thoảng ghé thăm, dúi cho tôi ít tiền, nhưng chúng có gia đình riêng, tôi không dám kể bệnh tình của mình để khỏi phiền chúng. Tôi cứ thế mà sống, cầm cự qua ngày.

    Cho đến hôm đó, tôi ngất ngay trước cửa nhà trọ. Bác sĩ bảo tôi bị suy dinh dưỡng nặng, cần viện phí lâu dài. Tôi không còn cách nào khác. Ở cái tuổi này, cuối cùng tôi cũng quyết định rút số tiền trong chiếc thẻ suốt năm năm qua tôi vẫn trốn tránh. Tôi nghĩ: “Nó chỉ có 3 triệu thôi. Nhưng lúc này, 3 triệu cũng cứu được mình vài ngày.”

    Sáng hôm sau, tôi đến ngân hàng, hai tay run rẩy đưa thẻ cho cô nhân viên. Tôi bảo: “Cô rút hết giúp tôi.” Trong lòng vẫn nghĩ lát nữa mình sẽ cầm vài tờ tiền rách bươm, rồi lại quay về căn phòng trọ ẩm ướt ấy.

    Nhưng cô nhân viên cứ nhìn màn hình rất lâu, rồi nhìn tôi đầy lạ lẫm. Tôi thấy tim mình đập mạnh, lo sợ có gì đó sai sót. Tôi hỏi: “Có gì không ổn sao cháu?” Cô gái trẻ nuốt nước bọt, nói nhỏ:
    “Cô… số tiền trong tài khoản của cô không phải 3 triệu.”

    Tôi khựng lại. “Là bao nhiêu?”

    Cô ấy in sao kê, đẩy về phía tôi.
    Tôi nhìn xuống tờ giấy… rồi tim tôi như ngừng đập.

    983.000.000 đồng.
    Gần một tỷ.

    Tôi sững người. Tôi tưởng mình đọc nhầm. Tôi nheo mắt, xoay tờ giấy lại, nhìn thêm lần nữa. Vẫn là con số đó. Tôi thấy đầu óc quay cuồng, chân tay lạnh buốt.

    “Tại sao… lại có nhiều tiền đến vậy? Tài khoản này… của ai chuyển vào?”

    Cô nhân viên kéo màn hình lại gần tôi. Một cái tên quen thuộc hiện lên trong những dòng chuyển tiền đều đặn suốt 5 năm nay.

    THUẬN.

    Tôi chết lặng.
    Không thể nào.
    Ông ấy bỏ tôi. Ông ấy lạnh lùng đến tàn nhẫn.
    Vậy sao 5 năm trời ông âm thầm chuyển tiền, tháng nào cũng gửi? Có tháng 10 triệu, 15 triệu, thậm chí 30 triệu. Không thiếu một lần.

    “Sao… sao ông ấy không nói với tôi?” – tôi hỏi trong run rẩy.

    Cô nhân viên lắc đầu. “Chú ấy chưa từng ghi lời nhắn. Chỉ chuyển tiền đều đặn.”

    Tôi về nhà, dùng cả buổi tối chỉ để ngồi im, nhìn trần nhà, nước mắt chảy không ngừng. Mọi ký ức ùa về như cơn lũ: những ngày ông im lặng bất thường, những lần ông nhìn tôi mà ánh mắt như chứa điều gì đó đau đáu. Những đêm ông thức trắng, tưởng tôi không thấy.

    Có phải… ông rời bỏ tôi vì một lý do nào đó?
    Có phải ông chưa bao giờ hết thương tôi?
    Hay đó là cách ông chuộc lỗi?

    Tôi không thể chịu nổi sự mơ hồ này.
    Tôi phải tìm gặp ông.

    Sáng hôm sau, tôi bắt xe về quê. Tôi đến nhà chị gái ông – nơi tôi nghe nói ông trú tạm sau ly hôn. Ngôi nhà nhỏ, cũ kỹ, nằm sát mé ruộng.

    Tôi bước vào sân, gọi: “Chị Ba ơi… chị có nhà không?”

    Một người phụ nữ tuổi ngoài bảy mươi bước ra. Chị nhìn thấy tôi thì khựng lại, đôi mắt ánh lên thứ gì đó… thương xót.

    “Lành… em đến rồi hả?”

    Tôi gật đầu. “Chị… Thuận đâu rồi? Em có chuyện phải hỏi.”

    Chị Ba nhìn tôi rất lâu, rồi xoay người, lấy trong nhà ra một chiếc hộp gỗ nhỏ. Môi chị run lên, như đang cố nuốt một điều gì đó khó nói.

    “Lành… Thuận… nó mất rồi.”

    Tôi nghe mà như ai giáng búa vào ngực. Tôi chới với: “Không… không thể nào. Chị nói gì vậy? Mới có 5 năm thôi…”

    Chị Ba lau nước mắt. “Nó bị ung thư giai đoạn cuối từ trước khi ly hôn… Nó biết mình không còn sống được bao lâu.”

    Tôi choáng váng.
    Cả người như rơi xuống một hố sâu không đáy.

    Chị tiếp lời, giọng nghẹn:
    “Nó không muốn em khổ vì bệnh tật của nó. Không muốn em chăm người sắp chết. Nó sợ em phải sống nốt đời trong nước mắt. Nên nó mới dứt khoát ly hôn, để em tự do… để em có cơ hội sống nhẹ nhàng hơn.”

    Tôi ôm ngực, khó thở.
    Thế ra… suốt mấy năm qua… tôi đã oán hận nhầm một người.

    Chị Ba đặt chiếc hộp gỗ vào tay tôi.
    “Trong này… là thư nó viết cho em. Nhưng nó dặn, chỉ được đưa khi em tìm đến.”

    Tôi mở hộp.
    Bên trong là bức thư cũ, nét chữ quen thuộc.

    “Lành à,
    Khi em đọc lá thư này, chắc tôi không còn nữa.
    Tôi xin lỗi vì đã bỏ em đi theo cách tàn nhẫn nhất.
    Tôi đau lắm. Nhưng tôi sợ nếu nói, em sẽ khóc mà giữ tôi lại.
    Tôi không muốn em chăm một người sắp chết.
    Tôi muốn em sống tiếp… không mang gánh nặng nào.
    Tiền trong thẻ tôi sẽ gửi đều đặn. Em nhớ ăn uống cho tốt.
    Tôi không cần em tha thứ.
    Chỉ mong em sống lâu, sống khỏe.
    Nếu có kiếp sau… tôi vẫn muốn cưới em.”

    Tôi gục xuống trước hiên nhà, khóc nghẹn như một đứa trẻ.

    Hóa ra suốt năm năm qua, tôi sống trong hận thù, còn ông thì sống trong cuộc đua với cái chết, âm thầm gửi tiền cho tôi từng tháng, cho đến khi đôi tay ông không thể gõ nổi bàn phím nữa.

    Tôi cứ nghĩ ông phụ bạc.
    Nhưng sự thật… là ông yêu tôi đến mức chọn cách ra đi đau đớn nhất.

    Trên bàn thờ trong nhà chị Ba, tôi nhìn thấy di ảnh ông.
    Nụ cười hiền hậu, ánh mắt quen thuộc…
    Tôi chạm tay vào khung ảnh, run bần bật.

    “Tại sao… tại sao ông không nói với tôi…” – tôi thì thầm.

    Nhưng ông không bao giờ trả lời nữa.

    Ngày ấy, lúc tôi cầm thẻ ngân hàng 3 triệu trong tay, tôi tưởng mình là người bị bỏ rơi.
    Năm năm sau, khi đứng trước bàn thờ ông, tôi mới hiểu:
    Tôi là người được yêu thương nhiều nhất, nhưng lại không nhận ra.

  • “Giường dựa 2 vách, gia đình không ốm đau cũng hoạn nạn”, 2 vách này là gì?

    “Giường dựa 2 vách, gia đình không ốm đau cũng hoạn nạn”, 2 vách này là gì?

    Có 2 bức tường mà theo phong thủy, đầu giường ngủ không nên dựa vào, nếu không người trong nhà ốm đau, gia đình cũng thường xuyên lục đục.

    Phong thủy là một yếu tố rất được coi trọng trong văn hóa của người phương Đông với nhiều phạm trù khác nhau. Trong đó phong thủy phòng ngủ được coi là có thể ảnh hưởng đến sức khỏe và hạnh phúc gia đình. Theo phong thuỷ, giường ngủ tốt nhất không nên đặt sát vách 2 bức tường dưới đây kẻo vừa phạm phong thủy vừa không phù hợp khoa học, dẫn đến những điều không hay?

    Giường ngủ là món đồ nội thất rất quan trọng không thể thiếu trong mỗi gia đình. Từ xa xưa, ở Trung Quốc đã có nhiều điều kiêng kỵ về vị trí đặt giường như đầu giường không được quay về hướng Tây, giường ngủ nhất thiết không nên đặt sát vách 2 bức tường dưới đây kẻo vừa phạm phong thủy vừa không phù hợp khoa học, dẫn đến những điều không hay.

    1. Giường không đặt sát vách bức tường có cửa sổ

    Giường ngủ là nơi để mọi người nghỉ ngơi, cần được giữ sạch sẽ và thông thoáng. Thế nhưng người xưa quan niệm nếu kê giường ngủ sát vào tường có cửa sổ, bụi bẩn và mầm bệnh sẽ dễ xâm nhập, mỗi khi cửa sổ được mở ra sẽ khiến cơ thể hít phải nhiều chất độc hại hơn, có thể gây tổn thương cho phổi và sức khỏe của bạn.

    Thời xa xưa, do điều kiện sống kém nên cửa sổ lúc đó cơ bản làm bằng gỗ, khi ngủ bên cửa sổ, một lượng lớn khí lạnh sẽ xâm nhập qua khe hở của cửa sổ, làm tăng nguy cơ mắc bệnh cho con người.

    Tuy nhiên đối với những ngôi nhà hiện đại ngày nay, cửa sổ được bịt kín rất tốt nên dù bạn có ngủ dựa vào cửa sổ cũng không dễ để hơi lạnh hay khí nóng xâm nhập. Chưa kể gia đình nào cũng có các thiết bị hỗ trợ như điều hòa, máy sưởi các loại nên nguy cơ ốm đau từ lý do này cũng giảm.

    2. Giường không đặt sát vách bức tường với phòng tắm

    Phòng tắm đồng thời thường thiết kế là nhà vệ sinh nên luôn được coi là khu vực không được sạch sẽ, không khí có phần ô uế. Nhất là thời xưa khi kinh tế khó khăn, không có thiết bị hiện đại khử mùi, hơn nữa ngôi nhà đơn sơ và cách ly, cách âm kém, giường ngủ kê sát bức tường phòng tắm thường đem đến cảm giác khó chịu, ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của bạn. Chưa kể những mùi hôi hám hay khí độc từ đây có thể xâm nhập vào không gian nghỉ ngơi, cũng là căn nguyên phát sinh bệnh tật cho chủ nhân giường ngủ.

    Ngày nay, hầu hết các ngôi nhà đều làm bằng bê tông cốt thép, chất lượng nhà tắm nhà vệ sinh cũng tốt hơn nhiều giúp giảm bớt đáng kể tiếng ồn và mùi hôi đặc trưng, kê giường ngủ dựa vào tường nhà vệ sinh đôi khi cũng không phải là vấn đề gì lớn gây ảnh hưởng cho chủ nhân.

    Tuy nhiên, phòng còn hơn chống, cẩn thận không thừa nên cho đến tận bây giờ nhiều người vẫn giữ nguyên quan điểm không nên kê giường ngủ dựa vào 2 bức tường nói trên để phòng tránh bệnh tật cho người nhà.

    Trên thực tế, thời kỳ hiện đại nhà cửa kiên cố khang trang, dù kê giường gần bức tường nào thì nguyên nhân ảnh hưởng đến sức khỏe của chúng ta là rất nhỏ. Bạn chỉ cần xây dựng lối sống lành mạnh thì dù kê giường dựa vào tường ở đâu cũng không mấy ảnh hưởng đến sức khỏe của bạn.

    Một số lưu ý khác khi đặt giường ngủ

    – Hướng giường ngủ tốt nhất là hướng bắc- nam

    Hướng của từ trường trên bề mặt trái đất là từ nam lên bắc, còn hướng của từ trường bên trong trái đất là từ bắc xuống nam, tốt nhất là bạn nên ngủ với tư thế đầu quay về hướng nam hoặc bắc, hợp với hướng của từ trường và có lợi cho sức khỏe hơn. Vì vậy giường ngủ tốt nhất là chọn đặt theo hướng từ bắc vào nam.

    – Không đặt gương soi đối diện giường ngủ. 

    Hãy thử tưởng tượng, khi mọi người đang chìm trong giấc ngủ, nếu ngồi dậy bất ngờ, họ rất dễ bị bóng trong gương làm giật mình, gây chóng mặt, sợ hãi. Hơn nữa, khi con người chìm vào giấc ngủ, hơi thở của họ trở nên mỏng manh, và phản xạ của gương rất mạnh, rất dễ phản chiếu năng lượng của cơ thể. Vì thế, nếu phòng ngủ có gương đối diện với giường, tốt nhất bạn nên che gương hoặc quay nó vào tường vào ban đêm.

    – Không nên treo đèn chùm phía trên giường ngủ.

    Đèn chùm tuy đẹp nhưng treo ngay phía trên giường ngủ sẽ không tốt cho sức khỏe mà còn tạo nên cảm giác không an toàn. Khi người ngủ trên giường sẽ có một cảm giác áp bức, giấc ngủ sẽ chập chờn. Nếu bạn thực sự muốn có đèn phía trên giường thì nên thiết kế loại đèn gắn thẳng vào tường, không nên dùng đèn treo hay bạn có thể kê giường dịch ra và gắn đèn phía trên hai bên đầu giường.203

  • Ngày mẹ kế qua đời, căn nhà vang lên đủ loại tiếng xì xào. Họ hàng bảo bà thiên vị, vì để lại cho con ruột

    Ngày mẹ kế qua đời, căn nhà vang lên đủ loại tiếng xì xào. Họ hàng bảo bà thiên vị, vì để lại cho con ruột

    Ngày mẹ kế qua đời, căn nhà vang lên đủ loại tiếng xì xào. Họ hàng bảo bà thiên vị, vì để lại cho con ruột – tức em trai cùng mẹ khác cha của tôi – số tiền kếch xù 50 tỷ, còn tôi chỉ nhận được một căn nhà rách nát, tường vữa bong tróc, mái ngói xiêu vẹo.

    Trong ánh mắt họ, tôi là đứa con riêng bị bỏ rơi. Thậm chí, có người còn thì thầm:
    – Nó may mà được bà ấy nuôi, giờ còn đòi hỏi gì nữa?

    Tôi cười chua chát. Ừ thì, từ ngày bố tôi mất sớm, bà đã nhận nuôi tôi. Nhưng làm sao phủ nhận được sự thật: bao năm nay, bà luôn yêu thương con ruột hơn tôi. Vậy nên, khi nghe tin chia tài sản, tôi cũng chẳng bất ngờ.

    Em trai tôi, tên Nam, hả hê không giấu nổi. Trong lễ tang, nó thì thầm bên tai tôi:
    – Mày lấy căn nhà rách kia về làm gì, bán đi cũng chẳng ai mua. Tao thì có 50 tỷ, khỏi phải làm cả đời.

    Lời nó như nhát dao xoáy vào lòng. Tôi lẳng lặng ký giấy nhận căn nhà cũ, coi như một nén hương cuối cùng cho mối tình nghĩa dở dang giữa tôi và mẹ kế.

    Vài tuần sau, tôi đến xem căn nhà ấy. Nằm chơ vơ nơi ngoại ô, tường loang lổ, cửa gỗ mục ruỗng. Người ta bảo nên phá bỏ xây lại. Tôi gọi thợ đến.

    Tiếng búa đập vào tường vang lên chan chát. Đột nhiên, một anh thợ hét lớn:
    – Anh ơi, trong tường có cái gì này!

    Tôi lao tới. Sau lớp gạch cũ kỹ, hiện ra một chiếc két sắt. Tôi run rẩy, tim đập dồn. Cả đội thợ dừng lại, ai nấy há hốc mồm.

    Mất gần một giờ, tôi mới mở được két. Bên trong không phải vàng bạc, cũng chẳng có tiền mặt, mà là một xấp giấy tờ dày cùng một quyển sổ tay.

    Mở trang đầu, tôi nhận ra nét chữ quen thuộc – chính là của mẹ kế.

    “Nếu con đọc được những dòng này, nghĩa là mẹ đã rời xa. Con đừng buồn khi thấy mẹ để lại cho Nam 50 tỷ. Số tiền đó, mẹ cố tình trao cho nó, vì mẹ biết nó ham vật chất, và đó cũng là sợi dây trói buộc nó. Với con, mẹ tin con đủ mạnh mẽ để giữ bí mật này.”

    Tôi lật tiếp. Giấy tờ bên dưới là hợp đồng mua bán đất, cổ phần công ty, giấy chứng nhận sở hữu bất động sản – tổng giá trị ước tính còn lớn hơn 50 tỷ nhiều lần. Tất cả đều mang tên tôi.

    Chân tôi như nhũn ra. Hóa ra, căn nhà rách không phải phần “bị bỏ rơi”, mà chính là nơi mẹ kế giấu toàn bộ tài sản thật sự.

    Trong quyển sổ, bà viết thêm:

    “Ngày bố con mất, mẹ từng thề sẽ chăm sóc con như con ruột. Nhưng mẹ biết, cả đời này con luôn thấy mẹ thiên vị. Thực ra, mẹ phải làm vậy. Nam nóng nảy, nếu không cho nó tưởng rằng mình được nhiều hơn, nó sẽ làm liều, sẽ hận thù. Con hãy tha thứ cho mẹ. Đây là gia sản của cả gia đình, mẹ tin con sẽ biết dùng đúng cách.”

    Nước mắt tôi rơi lã chã. Bảy năm sống với bà, tôi từng nghĩ bà không thương mình. Giờ đây, từng con chữ run run cho tôi thấy một tình yêu sâu kín, âm thầm.

    Tin tức về két sắt nhanh chóng lan ra. Nam điên cuồng xông đến, gào thét:
    – Không công bằng! Sao bà ta để hết cho mày? Tao mới là con ruột!

    Tôi đưa quyển sổ cho nó đọc. Sau vài dòng, mặt nó tái nhợt. Nó quăng sổ xuống, gào khóc như đứa trẻ. Bao nhiêu năm được nuông chiều, giờ mới hiểu ra, 50 tỷ nó cầm thực chất chỉ là “phần mồi”.

    Tôi nhìn em, giọng nghẹn lại:
    – Mẹ không ghét em. Bà chỉ muốn em sống tử tế. Đừng để đồng tiền nhấn chìm mình nữa.

    Nam sụp xuống, ôm mặt. Hào quang giàu sang vụt tắt, chỉ còn lại nỗi đau thừa nhận sự thật: suốt đời nó bị mẹ “trói” bằng tiền bạc.

    Còn tôi, tôi chọn dùng tài sản kia để mở một quỹ học bổng mang tên mẹ kế, giúp những đứa trẻ mồ côi như tôi từng trải qua. Tôi muốn người đời nhớ đến bà không phải bằng hai chữ “thiên vị”, mà bằng tình thương bà âm thầm trao gửi.

    Đêm ấy, tôi thắp hương trước di ảnh. Lần đầu tiên sau bao năm, tôi gọi bà bằng tiếng “Mẹ” trọn vẹn, không vướng mắc gì nữa.

    Ngoài kia, gió lùa qua ô cửa vỡ, khẽ lay động bức màn mỏng. Tôi như nghe thấy tiếng bà mỉm cười, an yên sau tất cả.

  • Ch::ê con dâu “g::ái b::ản” vù:ng s:âu v:ùng x:a nên mẹ chồng phố chỉ bỏ phong bì 1 triệu đi dẫn lễ

    Ch::ê con dâu “g::ái b::ản” vù:ng s:âu v:ùng x:a nên mẹ chồng phố chỉ bỏ phong bì 1 triệu đi dẫn lễ

    Tôi là gái Hà Nội gốc, cái “gốc” Hàng Ngang, Hàng Đào chính hiệu, ăn nói nhẹ nhàng nhưng thâm thúy, nếp nhà giữ gìn từ cái bát ăn cơm đến cách cầm đũa. Chồng tôi hiền lành, nhưng tôi thì khác. Cả cuộc đời này, niềm tự hào lớn nhất của tôi là Thái – cậu con trai độc nhất, 32 tuổi, cao ráo, đẹp trai, lương tháng 50 triệu, lại đang làm quản lý cho một tập đoàn nước ngoài. Với một người mẹ như tôi, con dâu tương lai phải là tiểu thư khuê các, hay ít nhất cũng phải “môn đăng hộ đối”, nhà mặt phố, bố làm to.

    Vậy mà đùng một cái, nó về nằng nặc đòi cưới Thủy – một con bé ở tận vùng núi xa xôi.

    Tôi đã xây xẩm mặt mày. Đường sá xa xôi hẻo lánh, rừng thiêng nước độc, nghĩ đến cảnh đi lại đã thấy rùng mình chứ đừng nói đến chuyện thông gia. Tôi gặng hỏi, cấm cản, thậm chí dọa từ mặt, nhưng thằng bé chỉ cười, ánh mắt kiên định lạ thường: — “Mẹ cứ tin con. Con biết con chọn ai mà.”

    Ông nhà tôi thì xuôi xoa: “Thôi bà ạ, con nó thích thì chiều. Thời đại nào rồi mà còn cấm cản”. Tôi nghe mà tức anh ách. Nhà mình chẳng phải dạng vừa, danh gia vọng tộc, sao lại phải mò lên tận đó để rước dâu? Nhưng “trời không chịu đất thì đất phải chịu trời”, tôi miễn cưỡng gật đầu, nhưng trong lòng đã lên một kế hoạch để “dạy” cho nhà bên ấy biết thế nào là lễ nghĩa phố thị.

    Ngày dẫn lễ, tôi quyết định làm thật đơn giản, hay nói trắng ra là sơ sài. — “Bà làm thế có mặt mũi quá không?” – Chồng tôi ái ngại nhìn ba cái tráp hỏi. — “Ông khéo lo. Nhà nó ở vùng sâu vùng xa, vớ được trai Hà Nội gốc như thằng Thái thì khác gì vớ được cục vàng ròng. Mình về đấy là ban ơn cho họ, cần gì cầu kỳ. Ba tráp là đủ: ít bánh chưng, mấy gói chè, chai rượu nếp, thêm vài hộp bánh quy gia công cho có lệ.”

    Tôi nhét vào phong bì lễ đen đúng một triệu đồng. Tôi nghĩ bụng: Ở trên bản, một triệu chắc to lắm, thế là tử tế chán rồi.

    Đoàn nhà trai lèo tèo hơn chục người, toàn họ hàng thân thiết mà tôi ép đi cùng. Chiếc xe 16 chỗ ì ạch bò lên những cung đường Tây Bắc ngoằn ngoèo. Sương mù dày đặc, xe tròng trành như muốn long sòng sọc khiến tôi say lử đử. Nhìn ra cửa sổ chỉ thấy núi non trùng điệp, heo hút, tôi lại càng ngán ngẩm, chỉ mong đến nơi làm cho nhanh cái lễ rồi về.

    Đến gần trưa, xe bắt đầu đi vào đường bản. Đúng như tôi dự đoán, ngôi nhà của Thủy hiện ra đơn sơ, nằm lọt thỏm giữa thung lũng. Nhưng lạ thay, cờ phướn rợp trời, tiếng trống chiêng rộn rã vang vọng cả một góc rừng. Tôi nhếch mép cười thầm: “Chắc cả làng kéo đến xem mặt mũi người Hà Nội, xem nhà nghèo vớ được rể quý đây mà.” Tôi chỉnh lại cái áo dài nhung, vuốt lại mái tóc, chuẩn bị tâm thế của một “bà hoàng” xuống thăm dân.

    Nhưng… vừa bước xuống xe, nụ cười ngạo nghễ trên môi tôi cứng lại.

    Không khí trang nghiêm đến rợn người. Hai hàng thanh niên bản vạm vỡ, mặc trang phục thổ cẩm truyền thống rực rỡ, đứng thẳng tắp hai bên đường dẫn vào nhà. Họ cầm rước những cây nêu trang trí cầu kỳ. Chính giữa sân là một cụ già uy nghi, râu tóc bạc trắng như cước, tay nắm cây gậy đầu khắc hình chim đại bàng bằng bạc sáng loáng. Sau lưng cụ là một đội múa trống hùng hậu, tiếng trống đánh theo nhịp điệu hào hùng, dồn dập như nghi thức đón vua chúa ngày xưa, chứ không phải kiểu văn nghệ làng xã lôm côm.

    Thái khẽ kéo tay tôi, giọng nghiêm trọng: — “Mẹ, bình tĩnh nhé. Đừng nói gì vội.”

    Tôi cau mày, tim đập thình thịch vì choáng ngợp: — “Cái nhà này… làm gì mà long trọng thế? Hay họ định dằn mặt mình?”

    Chưa kịp để tôi định thần, cụ già bước tới. Cụ không cúi rạp mình như tôi tưởng tượng, mà giơ tay chào theo kiểu truyền thống đầy uy lực, rồi cất giọng tiếng Kinh trầm ấm, chuẩn xác từng ngữ điệu: — “Chào thông gia từ Hà Nội. Quý hóa quá. Đường sá xa xôi, các vị đã vất vả rồi.”

    Tôi lúng túng đáp lại vài câu sáo rỗng, cái vẻ bề trên tự nhiên bay biến đâu mất. Một người phụ nữ trung niên, sang trọng trong bộ váy thổ cẩm cách tân đính đá lấp lánh bước tới. Đó là mẹ Thái. Bà cười hiền hậu nhưng khí chất toát ra khiến người ta phải nể trọng: — “Mời nhà trai vào nhà. Mọi người dưới xuôi chắc chưa quen, hôm nay là lễ đón rể của gia đình Trưởng tộc dòng họ chúng tôi.”

    Tôi giật nảy mình, lắp bắp: — “Trưởng… Trưởng tộc cơ ạ?”

    Bà ấy mỉm cười, nhẹ nhàng chỉ tay về phía sau ngôi nhà sàn gỗ đơn sơ ban đầu. Theo hướng tay bà chỉ, tôi suýt đánh rơi cái túi xách hàng hiệu. Ẩn sau ngôi nhà sàn truyền thống là một quần thể kiến trúc bề thế. Một căn nhà sàn khổng lồ, to gấp năm lần cái nhà phía trước, cột gỗ lim đen bóng, mái lợp ngói âm dương rêu phong cổ kính. Trước sân là hai trụ đá nguyên khối chạm khắc tinh xảo. Và choáng váng hơn cả, xếp dọc hai bên sân là dàn xe bán tải gầm cao, xe SUV hạng sang biển số tứ quý đỗ ngay ngắn.

    Tôi bắt đầu thấy khó thở. Nhà này… không phải nghèo. Mà là giàu. Giàu một cách thâm trầm, kín đáo và uy nghi hơn bất cứ đại gia nào tôi từng gặp ở phố cổ.

    Khi bước vào gian chính, cảnh tượng trước mắt khiến tôi muốn độn thổ. Ba tráp lễ “hàng chợ” của nhà trai được đặt lên chiếc bàn gỗ hương đỏ rực. Nó lọt thỏm, nhỏ xíu, trông thảm hại và nực cười bên cạnh 12 tráp lễ mà nhà gái đã chuẩn bị sẵn để “đáp lễ” và mời khách.

    Tôi đứng ngây ra như trời trồng. Trên bàn nhà họ bày la liệt rượu ngoại hạng sang, những mâm bạc đầy ắp thịt thú rừng hun khói, bánh trái đặc sản gói trong lá dong xanh mướt, và đặc biệt là những chiếc vòng cổ, lắc tay bằng bạc trắng tinh xảo được bày biện trang trọng.

    Mẹ Thủy liếc nhìn ba cái tráp sơ sài của tôi, ánh mắt bà không hề có chút khinh bỉ, mà chỉ thoáng vẻ thông cảm. Bà nói nhỏ nhẹ, đủ để tôi nghe thấy: — “Chắc dưới xuôi phong tục giản tiện hơn… chứ trên này, lễ lạt với người Trưởng tộc là bộ mặt của cả bản. Nhưng không sao, chúng tôi quý cái tình, cái nghĩa.”

    Trời ơi! Câu nói ấy như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi. “Tấm lòng” gì chứ? Là sự keo kiệt, khinh người của tôi thì có! Mặt tôi nóng bừng như lửa đốt, tai ù đi. Một triệu đồng trong cái phong bì kia giờ đây trở nên nặng trĩu như tảng đá đè lên lương tâm tôi.

    Thấy tôi chết đứng, Thái ghé tai thì thầm, giọng vừa trách móc vừa giải thích: — “Con đã bảo mẹ đừng xem thường. Nhà Thủy là dòng họ có uy tín nhất vùng này. Bố Thủy làm chủ chuỗi du lịch sinh thái và là trùm xuất khẩu nông sản sang Châu Âu. Mẹ Thủy làm ở Sở Văn hóa đã về hưu. Thủy học Thạc sĩ ở Anh về, giờ đang quản lý dự án bảo tồn văn hóa của tỉnh.”

    Tôi há hốc mồm, không thốt nên lời. — “Thế… thế sao cái nhà ngoài kia…?” — “Đó là nhà thờ tổ, giữ nguyên trạng để nhớ về cội nguồn. Còn biệt phủ phía sau thung lũng kia mới là nơi cả nhà sinh hoạt.”

    Tôi quay đầu nhìn ra xa. Đúng là thấp thoáng sau rặng cây là một biệt thự kính ba tầng hiện đại, vườn tược trải dài ngút ngàn. Tôi suýt ngã quỵ vì xấu hổ. Tôi đã lấy cái thước đo vật chất hạn hẹp của mình để đo lòng người và gia thế của họ.

    Tiếng chiêng lại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ bẽ bàng của tôi. Cụ Trưởng tộc nâng chén rượu sừng trâu, dõng dạc tuyên bố: — “Hôm nay, chúng tôi đón rể Hà Nội không phải vì cậu ấy ở phố lớn, nhà mặt tiền. Chúng tôi đón cậu ấy vì thấy cậu ấy có chữ, có tâm, và quan trọng nhất là thương con gái chúng tôi thật lòng, không chê bai nguồn cội của nó.”

    Ông nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt sắc sảo nhưng bao dung: — “Còn bà thông gia, nếu có điều gì về phong tục chưa hiểu, cứ để chúng tôi tiếp đãi. Người miền núi chúng tôi, lòng dạ thẳng như ruột ngựa, nhưng rộng như rừng già.”

    Tôi cúi gằm mặt, lí nhí cảm ơn. Sự lịch thiệp, hào sảng của họ càng làm tôi thấy mình nhỏ bé, thiển cận và tầm thường biết bao. Tôi – kẻ tự vỗ ngực “dân gốc Hà Nội” – giờ đây ngồi im thin thít như đứa trẻ mắc lỗi.

    Đến cuối buổi, Thủy mới xuất hiện. Không phải cô gái quê mùa tôi tưởng tượng, Thủy mặc bộ váy dân tộc cách điệu tinh tế, khuôn mặt sáng bừng tri thức, cử chỉ thanh lịch, đoan trang. Em đến bên tôi, cúi đầu lễ phép: — “Con cảm ơn mẹ đã không quản đường xa đến đây. Con biết mẹ lo lắng cho anh Thái, nhưng con hứa sẽ cùng anh ấy vun vén vẹn toàn.”

    Tim tôi mềm nhũn. Cô gái này… không phải là “đũa mốc chòi mâm son”. Mà là châu ngọc giấu trong đá.

    Tối hôm ấy, khi mọi nghi lễ kết thúc, gia đình Thủy khăng khăng dùng xe bán tải riêng của nhà để đưa đoàn chúng tôi về khách sạn nghỉ ngơi. Ngồi cạnh Thái trong chiếc xe êm ru, mùi da ghế thượng hạng thoang thoảng, tôi nhìn ra màn đêm núi rừng hùng vĩ bên ngoài.

    Tôi nắm tay con trai, giọng nghèn nghẹn: — “Thái à… Mẹ sai rồi. Con lấy được cái Thủy là phúc đức của nhà mình.” Thái cười, nụ cười nhẹ nhõm: — “Con đã bảo mẹ rồi mà. Vàng hay thau, không phải cứ ở phố mới thấy được đâu.” Thế nhưng tới hôm đám cưới tổ chức ở Hà Nội nó mới thực sự khiến tôi chết đứng chết ngồi.

    Đám cưới được tổ chức tại một khách sạn 5 sao sang trọng bậc nhất Hà Nội. Khỏi phải nói, tôi đã lo lắng đến mất ngủ. Không phải lo nhà gái làm tôi xấu hổ, mà lo… đám bạn bè, họ hàng “mồm mép tép nhảy” của tôi sẽ bị sốc văn hóa.

    Ngồi ở bàn tiệc, mấy bà bạn trong hội quý bà của tôi bắt đầu xì xào, phe phẩy cái quạt giấy thêu tay: — “Khổ thân thằng Thái, trai phố cổ, du học về mà lại vớ phải cô vợ vùng cao. Chắc nhà bà Thúy phải gánh còng lưng rồi.” — “Nghe bảo đi lại vất vả lắm, chắc nhà bên ấy nghèo, mong đổi đời nhờ rể Hà Nội đây.”

    Tôi nghe hết, nhưng chỉ nhấp ngụm rượu vang, cười mỉm chi đầy bí hiểm: — “Các bà cứ chờ xem đã.” Đúng 11 giờ, MC hô to: “Xin trân trọng kính mời phái đoàn nhà gái tiến vào lễ đường!”. Cánh cửa lớn bật mở. Cả khán phòng đang ồn ào bỗng im phăng phắc.

    Không phải là một đoàn người quê mùa luộm thuộm như họ tưởng tượng. Dẫn đầu là bố mẹ Thủy. Ông thông gia mặc bộ vest được may đo thủ công từ Ý, phong thái đĩnh đạc, ngực cài bông hoa lan rừng quý hiếm. Bà thông gia khoác trên mình bộ áo dài nhung đen, nhưng điểm nhấn là chuỗi vòng cổ ngọc bích xanh ngắt – thứ mà dân sành sỏi nhìn qua là biết giá trị bằng cả một căn chung cư.

    Theo sau là dàn nam thanh nữ tú bưng tráp lại quả. Nhưng điều khiến quan khách Hà Nội “mắt tròn mắt dẹt” chính là khí chất của họ. Không khúm núm, không e dè, họ bước đi tự tin, nụ cười rạng rỡ, toát lên vẻ hào sảng của núi rừng nhưng vẫn đầy lịch thiệp.

    Đến phần trao quà cưới, không khí càng căng thẳng. Mấy bà bạn tôi thì thầm: — “Chắc lại trao cái kiềng vàng 1-2 chỉ là cùng.” Bố Thủy bước lên sân khấu, cầm micro, giọng nói trầm ấm vang khắp khán phòng: — “Gia đình chúng tôi ở xa, không có gì nhiều, chỉ có chút quà mọn gọi là vốn liếng cho hai con lập nghiệp tại thủ đô.”

    Ông mở chiếc hộp gỗ mun chạm trổ tinh xảo. Bên trong không phải vàng miếng, mà là một bộ trang sức bằng đá quý thô sơ nhưng rực rỡ, loại đá mà giới sưu tầm săn lùng cả đời không thấy.

    Và chưa hết. Ông rút ra một cuốn sổ màu hồng, đặt vào tay Thái: — “Bố biết các con thích tự do. Đây là căn biệt thự ven hồ Tây mà bố đã nhờ bạn bè dưới này tìm mua tháng trước. Để các con có chốn đi về riêng tư, đỡ phiền đến bà thông gia.”

    Cả hội trường ồ lên một tiếng kinh ngạc. Mấy bà bạn tôi đánh rơi cả thìa súp. — “Biệt thự… Hồ Tây á?” – Tiếng ai đó thốt lên đầy thảng thốt.

    Tôi nhìn khuôn mặt tái mét của mấy bà bạn hay soi mói, rồi nhìn sang nụ cười hạnh phúc và đầy tự hào của Thái. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy cái danh “Hà Nội gốc” của mình thật nhỏ bé trước sự hào phóng và tiềm lực thâm sâu của gia đình “nhà quê” ấy.

    Tôi đứng dậy, bước lên sân khấu, nắm chặt tay bà thông gia trước hàng trăm ánh mắt ngưỡng mộ: — “Cảm ơn ông bà. Tôi mới là người phải cảm ơn vì đã tin tưởng gả con gái vàng ngọc cho nhà tôi.”

    Đêm ấy, tiệc tàn, nhưng câu chuyện về “đám cưới cô gái bản” vẫn còn được dân phố cổ bàn tán mãi. Họ đâu biết rằng, núi cao đôi khi còn che khuất cả những tòa nhà chọc trời.

  • Các nhân viên nhìn thấy dòng chữ của bà cụ thì vội vàng ấn nút kh:ẩn c:ấp

    Các nhân viên nhìn thấy dòng chữ của bà cụ thì vội vàng ấn nút kh:ẩn c:ấp

    Sáng mùa đông Hà Nội, tiết trời rét căm căm, gió thổi hun hút qua những con phố ảm đạm. Bên ngoài ngân hàng, một bà cụ dáng lưng còng, tay chống gậy, bước chân chậm rãi như thể mỗi bước đi đều kéo theo một ký ức đã cũ. Trên tay bà là một cuốn sổ tiết kiệm đã sờn mép, giấy nhòe mực vì thời gian và mồ hôi.

    Bà tiến đến quầy giao dịch, nhẹ nhàng đặt cuốn sổ xuống trước mặt cô nhân viên ngân hàng trẻ tuổi.
    – “Cô cho tôi rút 500 nghìn thôi, tôi cần mua ít thuốc…” – giọng bà khàn đục, run run như tiếng gió lướt qua mái ngói già.

    Cô giao dịch viên liếc nhìn cuốn sổ: 3 tỷ đồng. Một con số không nhỏ, khiến cô thoáng ngạc nhiên.
    – “Bà ơi, bà có chắc không rút nhiều hơn ạ? Sổ của bà vẫn còn đủ để bà sống sung túc…”
    – “Không, 500 nghìn là đủ. Tôi sống quen rồi…” – bà cười, nụ cười héo hắt mà nhân hậu.

    Cô gái định thao tác từ chối giao dịch vì nghi ngờ nhầm lẫn, thì bất chợt thấy phía sau tờ phiếu rút tiền, có một dòng chữ nguệch ngoạc bằng bút bi xanh:
    “Nếu tôi đến rút tiền, xin hãy giúp tôi. Tôi bị nhốt. Đừng để họ biết tôi đã viết điều này.”

    Tim cô thắt lại. Cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng. Cô lập tức giả vờ bình tĩnh, trong khi tay bấm nút khẩn cấp dưới quầy.

    Chưa đầy ba phút sau, bảo vệ ngân hàng đã khéo léo giữ bà cụ lại dưới lý do xác minh thêm thông tin. Công an ập đến.

    Cao trào ập đến khi mọi người tưởng rằng bà bị bắt cóc, lạm dụng, hoặc bị ai đó thao túng để rút tiền…

    Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng như kịch bản phim hành động.

    Khi công an đưa bà về trụ sở để làm rõ vụ việc, bà cụ cười rạng rỡ, thậm chí sảng khoái.
    – “Tôi biết là mấy người sẽ để ý dòng chữ đó. Tôi viết nó cách đây 2 năm rồi.”

    Tất cả sững sờ.

    – “Tôi từng bị con trai nhốt, không cho dùng tiền. Tôi đã viết câu đó và nhét vào sổ. Nhưng hôm nay, nó đã mất trong một tai nạn cách đây một tuần… Tôi chỉ muốn thử xem xã hội này còn ai quan tâm tới người già không thôi.”

    Một sự quay xe ngoạn mục.

    Không ai nói được lời nào. Người giao dịch viên trẻ bàng hoàng, nước mắt rơi lúc nào không hay.
    Bà cụ nhìn cô, vỗ nhẹ lên tay:
    – “Cảm ơn con. Vẫn còn người tốt. Thế là đủ để bà sống thêm vài năm nữa.”

    Ngoài kia, nắng xuyên qua những đám mây xám, rọi xuống tấm lưng còng đã khuất dần sau cánh cổng ngân hàng.
    Một ngày mới bắt đầu — nhưng với nhiều người trong ngân hàng hôm ấy, lòng đã ấm từ lúc đó rồi.

  • Chăm cháu ngoại 8 năm khi rời đi chỉ nhận được chiếc túi nhỏ, tưởng là tiền các con biếu nhưng mở ra tôi sữngsờ

    Chăm cháu ngoại 8 năm khi rời đi chỉ nhận được chiếc túi nhỏ, tưởng là tiền các con biếu nhưng mở ra tôi sữngsờ

    Tôi là một người mẹ, một người bà như bao người phụ nữ khác. Đã bước sang tuổi ngoài 60, lẽ ra cái tuổi này tôi nên được nghỉ ngơi, thảnh thơi bên chén trà nóng, ngồi sân sau ngắm cây cối, thỉnh thoảng ghé chợ, gặp mấy bà bạn già chuyện trò sớm hôm. Nhưng suốt 8 năm qua, tôi đã rời quê, lên thành phố sống cùng vợ chồng con gái để chăm cháu ngoại.

    8 năm, tưởng chừng là một khoảng thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng với tôi là cả một đoạn đời.

    Hôm đó, tôi đang lau dọn nhà cửa thì nhận được cuộc gọi của con gái, giọng nó run run:

    – Mẹ ơi, con với chồng đi làm suốt, không có ai đón Nấm, cơm nước cũng chẳng kịp lo. Mẹ lên với tụi con một thời gian được không?

    Ở đầu dây bên kia, tôi còn nghe tiếng con bé Nấm lí nhí:

    – Bà ngoại ơi, bà ngoại lên ở với con nha…

    Tôi buông chiếc khăn lau đang cầm trên tay, nước mắt ứa ra. Trong lòng tôi lúc ấy không nghĩ gì nhiều, chỉ biết phải đi, phải lên với tụi nó. Vội vã thu xếp, tôi để di ảnh chồng vào đáy vali, bắt chuyến xe sớm nhất lên thành phố. Tôi nghĩ, lên vài tháng giúp tụi nó ổn định rồi về. Nhưng cuối cùng, tôi ở lại… tròn 8 năm.
    Chăm cháu ngoại 8 năm khi rời đi chỉ nhận được chiếc túi nhỏ, tưởng là tiền nhưng mở ra tôi sững sờ - 1
    Nhận cuộc gọi của con gái, tôi vội vã thu xếp hành lý lên thành phố. (Ảnh minh họa)

    Từ hôm đến đó tới giờ, tôi chưa từng có một hôm ngủ nướng hay nghỉ ngơi đúng nghĩa. Mỗi ngày trời còn chưa kịp sáng, tôi đã lọ mọ dậy chuẩn bị đồ ăn sáng, chuẩn bị cặp sách cho cháu, rồi gọi hai vợ chồng nó dậy đi làm. Đưa cháu đến trường xong lại về nhà lau nhà, giặt giũ, dọn dẹp. Mỗi bữa cơm luôn đủ canh đủ món, vì tôi biết đứa con gái tôi bận rộn, con rể cũng vậy, tôi không muốn tụi nó về nhà mà còn phải lo nghĩ thêm.

    Tôi từng nghĩ, mình là người ngoài, sống nhờ nhà con cái thì nên biết điều, làm gì cũng phải chu toàn. Tôi chẳng nề hà chuyện gì. Đến khi Nấm vào lớp một, tôi kiêm luôn việc kèm bài cho nó. Tôi học chưa cao, nhiều bài toán tôi không hiểu nổi, nhưng tôi vẫn lân la hỏi hàng xóm có người làm giáo viên, ghi chú lại rồi tối về chỉ cháu học.

    Có hôm Nấm sốt cao, cả hai vợ chồng nó đều đi công tác xa. Tôi cõng cháu vào viện trong đêm, ngồi bên giường suốt cả đêm không chợp mắt, lau người, canh nhiệt độ từng giờ. Cháu hạ sốt lúc gần sáng, còn tôi thì ngủ gục bên mép giường, tay vẫn cầm chiếc khăn còn ướt.

    Nhiều lúc về khuya, lưng đau buốt, nằm trằn trọc không ngủ được, tôi ngồi ở ban công nhìn ánh đèn đường, nhớ cái sân nhỏ quê nhà, nhớ cây ổi đầu hè, nhớ tiếng gà gáy mỗi sáng. Nhưng rồi tôi lại quay vào, tiếp tục quay cuồng với đống công việc không tên.

    Nói không buồn thì là nói dối. Tôi thấy tủi thân lắm. Có lần sinh nhật tôi, tôi tự tay nấu cơm rồi lặng lẽ ngồi ăn một mình. Vợ chồng nó chỉ nói đúng một câu:

    – Mẹ sinh nhật vui vẻ nha.

    Nói xong, chúng nó tiếp tục ngồi ôm máy tính làm báo cáo. Tôi cười gượng, quay đi giấu nước mắt.

    Nhưng tôi không than vãn. Tôi hiểu tụi nó bận, tôi không muốn mình trở thành gánh nặng. Tôi chỉ mong một ngày nào đó khi cháu lớn hơn, tôi có thể trở về quê, sống nốt những năm tháng tuổi già bên ký ức.
    Chăm cháu ngoại 8 năm khi rời đi chỉ nhận được chiếc túi nhỏ, tưởng là tiền nhưng mở ra tôi sững sờ - 2
    Sống cùng vợ chồng con gái, nhiều khi tôi thấy tủi thân lắm. (Ảnh minh họa)

    Rồi ngày ấy cũng đến. Hè năm nay, con bé Nấm đậu vào trường nội trú trong thành phố. Ngày đưa cháu nhập học, nhìn nó vui vẻ xách balo chạy vào trường, tôi bỗng thấy lòng mình trống rỗng.

    Tối hôm đó, tôi gom hết can đảm nói với vợ chồng con gái:

    – Mẹ nghĩ mẹ nên về quê rồi. Nấm ở nội trú, mẹ ở đây cũng không còn việc gì nhiều…

    Con gái nhìn tôi, sửng sốt rồi đỏ mắt:

    – Mẹ đi rồi, nhà này ai lo? Nhưng mẹ đã quyết rồi thì con không giữ…

    Sáng sớm hôm sau, tôi chuẩn bị hành lý. Cháu gái ôm chân tôi khóc:

    – Bà ngoại đừng đi, con cuối tuần về thăm bà ngoại nha.

    Tôi dỗ cháu, hứa sẽ trồng cà chua ở quê chờ nó về hái. Trước giờ xe chạy, con rể tôi vội vàng đến, dúi vào tay tôi một chiếc túi vải cũ, nói nhỏ:

    – Mẹ ơi, đây là chút tấm lòng tụi con, mẹ hãy giữ lấy nhé.

    Tôi cầm túi, trong lòng nghĩ chắc là ít tiền để tôi tiêu dọc đường hay mang về quê. 8 năm chăm cháu, lo nhà cửa, nếu là giúp việc ngoài, người ta cũng được trả lương. Tôi không đòi hỏi, nhưng tôi nghĩ ít nhiều nó cũng là sự ghi nhận.

    5 tiếng ngồi xe khách, cuối cùng tôi cũng về đến nhà. Sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, đến tối tôi mới có thời gian mở chiếc túi con rể đưa. Nào ngờ bên trong không có tiền, chỉ là một túi giấy nhỏ, đầy những mảnh giấy con, thiệp nhỏ, ghi chằng chịt chữ.

    Tôi run run cầm tờ đầu tiên lên đọc. Là nét chữ của cháu gái tôi: “Bà ngoại ơi, sườn xào chua ngọt của bà ngoại là ngon nhất thế giới!”. Tờ tiếp theo là của con gái tôi: “Mẹ, năm ngoái mẹ bệnh mà vẫn dậy nấu sáng cho tụi con. Con cảm ơn mẹ nhiều lắm”. Rồi là thư của con rể: “Mẹ, lần nào con đi công tác, mẹ đều bỏ thuốc say xe vào túi cho con. Con biết hết. Mẹ là người giữ mái ấm này nguyên vẹn…”

    Tôi khóc, nước mắt rơi ướt đẫm những mảnh giấy. Bao nhiêu tủi thân, vất vả, hy sinh… phút chốc tan biến. Thì ra, tôi không bị lãng quên. Tôi không vô hình. Mỗi khoảnh khắc tôi tưởng như lặng lẽ, không ai nhớ đến… chúng đều đã ghi nhớ bằng cả trái tim.

    Từ hôm về quê đến giờ, mỗi sáng tôi đều mang túi giấy ấy ra đọc. Tôi trồng cà chua ngoài sân, tưới nước, bắt sâu, chờ ngày Nấm về hái. Mỗi lần mở túi, tôi lại thấy mình đang ở trong căn bếp nhỏ nơi thành phố, nấu nướng, nghe cháu gái cười, nghe tiếng con gọi: “Mẹ ơi, cơm ngon quá!”

    Tôi chợt hiểu, có những tình yêu không cần phô trương, không cần đong đếm bằng tiền. Nó nằm trong bát cơm nóng, lời hỏi han nhỏ nhẹ và trong những mảnh giấy không màu mè nhưng chứa đựng cả tấm lòng.

    Chiếc túi nhỏ ấy là món quà lớn nhất đời tôi. Là sự công nhận, là yêu thương, là hồi đáp cho 8năm tôi lặng thầm bên con cháu.