Vào Biệt Thự Giao Hàng, Anh Xe Ôm Sữ/ng S/ờ Thấy D/i Ản/h Giống Hệt Vợ Ở Nhà, B/í M/ật Kin/h Hoà/ng H/é L/ộ

Anh Nam chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ bước chân vào một căn biệt thự lớn như thế.

Cổng sắt cao quá đầu người, camera quay chậm chạp theo từng bước chân. Sân lát đá rộng mênh mông, im ắng đến lạnh người. Nam dắt chiếc xe máy cũ kỹ vào góc sân, nhìn lại đơn hàng trong điện thoại lần nữa cho chắc.

Giao tài liệu. Người nhận: bà chủ nhà.

Anh nuốt khan.

Ba năm chạy xe ôm công nghệ, Nam đã giao đủ thứ: từ đồ ăn khuya, thuốc men lúc nửa đêm, đến giấy tờ quan trọng. Nhưng giao vào biệt thự kiểu này thì hiếm. Tiền công cũng cao hơn bình thường gấp mấy lần.

“Chắc nhà giàu,” Nam tự nhủ, rồi xách túi hồ sơ bước lên bậc thềm.

Cửa mở ra. Một người giúp việc trung niên nhìn anh từ đầu đến chân, ánh mắt dò xét.

“Cậu giao hàng?”

“Dạ vâng.”

Người giúp việc nhận túi, bảo anh chờ trong phòng khách để ký nhận.

Nam bước vào.

Vừa đặt chân qua ngưỡng cửa, tim anh như bị ai đó bóp chặt.

Trên bức tường lớn đối diện sofa, một di ảnh được treo trang trọng. Khung gỗ đen, vòng hoa trắng, nhang còn đang cháy dở.

Và khuôn mặt trong di ảnh…

Nam tái mét.

Đó là vợ anh.

Không phải giống giống.

Mà là giống hệt.

Từng đường nét. Đôi mắt. Nốt ruồi nhỏ nơi khóe môi. Cả nụ cười mờ buồn quen thuộc.

Túi hồ sơ rơi khỏi tay Nam, giấy tờ vương đầy sàn.

“Không… không thể nào…”

Anh lùi lại một bước, đầu óc quay cuồng.

Vợ anh — Lan — đang ở nhà. Sáng nay anh còn ăn cơm với cô. Cô còn giục anh mặc thêm áo vì trời lạnh.

Vậy người trong di ảnh là ai?

Hay… là Lan?

“Cậu ổn chứ?”

Giọng người giúp việc kéo Nam về thực tại.

“Bức ảnh đó…” Nam chỉ tay run rẩy, “người trong ảnh là ai?”

Người giúp việc thoáng sững lại, rồi cúi đầu.

“Là… cô chủ cũ của căn nhà này. Mất ba năm trước.”

Ba năm.

Nam lẩm bẩm. Ba năm trước cũng là thời điểm anh cưới Lan.

Mồ hôi lạnh túa ra sau gáy.

“Cô ấy tên gì?” Nam hỏi, giọng khàn đặc.

Người giúp việc chần chừ vài giây.

“Cô ấy tên… Lan.”

Tai Nam ù đi. Anh không còn nghe rõ những gì tiếp theo. Chỉ biết mình đang đứng giữa căn phòng sang trọng, mà cảm giác như rơi xuống hố sâu không đáy.

“Cậu ngồi xuống đi,” người giúp việc nói nhỏ, “trông cậu không ổn.”

Nhưng Nam không ngồi. Anh quay phắt người, lao ra cửa.

Anh cần về nhà.

Ngay lập tức.

Lan đang nhặt rau trong bếp khi Nam xông vào, mặt tái nhợt.

“Anh sao vậy?” cô giật mình.

Nam nắm chặt vai vợ, nhìn thẳng vào mắt cô.

“Lan… em nói thật với anh đi. Em là ai?”

Lan sững người.

“Anh nói gì vậy?”

“Trong biệt thự đó… có di ảnh giống hệt em. Cùng tên. Cùng khuôn mặt. Người ta nói cô ấy chết ba năm trước!”

Lan tái mặt. Bàn tay đang cầm dao rơi xuống nền gạch.

Không gian bỗng im phăng phắc.

Một lúc rất lâu sau, Lan mới lên tiếng. Giọng cô run rẩy.

“Anh… đã thấy rồi sao?”

Nam cảm thấy chân mình mềm nhũn.

“Vậy là… đúng?”

Lan ngồi phịch xuống ghế. Hai tay ôm mặt.

“Em xin lỗi… Em không định giấu anh lâu như vậy.”

Lan kể.

Ba năm trước, cô là con gái duy nhất của một gia đình giàu có. Nhưng cuộc sống trong căn biệt thự đó không hề hào nhoáng. Cha mất sớm. Mẹ tái hôn với một người đàn ông quyền lực nhưng tàn nhẫn.

Người đó muốn chiếm toàn bộ tài sản.

Lan phát hiện mình bị theo dõi, bị ép ký giấy tờ chuyển nhượng. Khi cô phản kháng, họ dựng lên một vụ tai nạn. Tin tức đăng tải: cô chủ biệt thự qua đời.

Di ảnh được lập. Tang lễ diễn ra kín đáo.

Nhưng Lan không chết.

Cô được một người lạ cứu, mất trí nhớ một thời gian. Khi tỉnh lại, cô chỉ muốn biến mất khỏi cuộc đời cũ. Cô cắt đứt mọi liên hệ, đổi tên, đổi thân phận.

Và rồi, cô gặp Nam.

Một anh xe ôm nghèo, thật thà, ấm áp.

“Em nghĩ… quá khứ đó đã chết rồi,” Lan nghẹn ngào, “em chỉ muốn sống như một người bình thường.”

Nam lặng người.

“Vậy… người trong di ảnh là em?”

Lan gật đầu.

“Là cái tên cũ của em. Là con người mà em đã chôn vùi.”

Nam không giận.

Nhưng anh sợ.

Sợ rằng quá khứ đó sẽ quay lại, kéo theo nguy hiểm.

Và nỗi sợ của anh không sai.

Hai ngày sau, chiếc xe đen lại xuất hiện trước ngõ nhỏ.

Ba người đàn ông bước xuống. Ánh mắt sắc lạnh.

“Họ tìm được em rồi,” Lan thì thầm.

Nam đứng chắn trước vợ.

“Các anh tìm ai?”

Người đàn ông trung niên mỉm cười.

“Chúng tôi tìm cô chủ biệt thự.”

“Ở đây không có,” Nam nói dứt khoát.

“Anh không biết mình đang đối đầu với ai đâu,” người kia hạ giọng.

Lan bước ra, nắm tay Nam.

“Để em nói.”

Cô ngẩng cao đầu. Không còn là người phụ nữ hiền lành trong căn bếp nhỏ nữa.

“Các ông tưởng tôi chết là xong sao?” Lan lạnh lùng, “Tôi còn sống. Và tôi có đủ bằng chứng.”

Người đàn ông biến sắc.

Sự thật bị phơi bày sau đó không lâu.

Những giấy tờ giả mạo. Âm mưu chiếm đoạt. Vụ tai nạn dàn dựng.

Căn biệt thự bị niêm phong. Di ảnh được tháo xuống.

Lan chính thức trở lại, nhưng không phải để đòi lại cuộc sống xa hoa — mà để chấm dứt nó.

Cô bán căn biệt thự.

Số tiền lớn ấy, cô không giữ cho riêng mình.

Một phần dành cho từ thiện. Một phần giúp những người từng bị gia đình kia chèn ép.

Còn Nam?

Anh vẫn là xe ôm. Nhưng không còn phải lo từng bữa.

Một buổi tối, Nam hỏi vợ:

“Em có hối hận vì đã quay lại không?”

Lan tựa đầu vào vai anh.

“Nếu không quay lại, em sẽ mãi chạy trốn. Nhưng nhờ anh… em mới dám đối diện.”

Nam nhìn vợ — người phụ nữ từng có một di ảnh trong biệt thự xa hoa, giờ đang ngồi trong căn nhà nhỏ, cười hiền lành.

Anh chợt hiểu:

Có những cái chết không nằm trong quan tài.
Và có những cuộc sống chỉ thật sự bắt đầu… sau khi ta dám chôn vùi quá khứ.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *