Em trai 10 năm đi làm xa nhịn ăn nhịn mặc gửi về quê cho chị và mẹ 6 tỷ nhờ mua đất xây nhà. Ai ngờ ngày về chị và mẹ chi::ếm hết đu::ổi người em ra đường – Tâm Sự

Mười năm. Đó không chỉ là một con số, đó là ba nghìn sáu trăm năm mươi ngày Minh bán mạng nơi xứ người, Minh chưa từng dám mua cho mình một chiếc áo khoác tử tế quá một triệu đồng. Bữa cơm của anh quanh năm chỉ có mì gói, rau luộc và những giấc mơ về ngày đoàn tụ.

Mỗi tháng, tiếng “ting ting” chuyển khoản là niềm an ủi duy nhất. “Mẹ nhận được rồi. Em ráng làm nhé, chị Lan đang đi xem đất, đẹp lắm”. “Cố lên con, xây xong cái nhà 3 tầng này, cả làng sẽ phải ngước nhìn nhà mình.”

Tổng cộng là 6 tỷ đồng. Đó là máu, là mồ hôi, và là cả tuổi thanh xuân của Minh. Anh làm tất cả vì ai? Vì mẹ già góa bụa, vì người chị gái đã từng lỡ dở một lần đò. Anh tin rằng, khi trở về, căn nhà đó sẽ là tổ ấm bù đắp cho những năm tháng lưu lạc.

Ngày Minh về, trời mưa tầm tã. Anh không báo trước, muốn tạo một sự bất ngờ. Kéo chiếc vali cũ mèm, Minh đứng sững trước căn biệt thự bề thế nằm ngay mặt đường lớn. Cổng đúc đồng, tường ốp đá hoa cương, trong sân là chiếc xe hơi bóng lộn. Lòng anh rộn ràng, ngỡ ngàng trước thành quả lao động của mình.

Minh bấm chuông. Người ra mở cửa là Lan – chị gái anh. Lan nhìn Minh, ánh mắt thoáng qua một tia hốt hoảng rồi nhanh chóng chuyển sang lạnh tanh: “Sao về mà không báo? Vào đi, đừng để ướt sảnh.”

Không có cái ôm chầm nức nở. Không có mâm cơm nóng hổi chờ đợi. Mẹ anh ngồi trên bộ ghế sofa da nhập khẩu, tay đeo đầy vàng, nhìn anh như nhìn một người khách lạ vừa ghé qua đường.

Bữa cơm tối diễn ra trong không khí ngột ngạt. Minh gắp miếng thịt, nghẹn ngào nói: “Con về hẳn rồi mẹ ạ. Mười năm qua con mệt quá. Giờ nhà cửa đàng hoàng rồi, con định lấy ít vốn mở cái xưởng nhỏ, rồi cưới vợ chăm sóc mẹ.”

Tiếng đũa bát va chạm bỗng ngưng bặt. Mẹ và Lan liếc nhìn nhau. Lan đặt bát xuống, lau miệng bằng khăn giấy lụa, giọng ráo hoảnh: “Cậu Minh này, cậu về chơi ít bữa thì được. Chứ cậu bảo về đây ở hẳn rồi đòi vốn liếng thì… đào đâu ra?”

Minh sững sờ: “Chị nói gì thế? 6 tỷ em gửi về… Tiền mua đất, xây nhà, còn dư đâu ít. Nhà này là tiền của em mà?”

Mẹ anh lúc này mới lên tiếng, giọng bà sắc lạnh như dao: “Tiền nào của mày? Mười năm nay mày đi biền biệt, tao với chị mày ở nhà hương khói tổ tiên, lo toan mọi việc. Tiền mày gửi về là tiền báo hiếu, là trách nhiệm của người con. Mày tính toán với mẹ mày à?”

“Nhưng mẹ ơi, báo hiếu thì con vẫn báo. Nhưng đây là toàn bộ gia sản con tích cóp! Con đã dặn chị Lan là mua đất đứng tên con cơ mà?” – Minh run rẩy đứng dậy.

Lan cười khẩy, ném ra một tập giấy tờ photo: “Cậu ngây thơ quá. Lúc mua đất cậu không có mặt, tôi phải đứng tên. Mà đã đứng tên tôi thì pháp luật công nhận là của tôi. Giờ cậu về, người không nghề nghiệp, tướng tá lam lũ như thằng ăn mày, ở đây làm xấu mặt tôi với đối tác làm ăn. Tốt nhất cậu cầm lấy 50 triệu này, ra ngoài thuê trọ, kiếm việc mà làm. Đừng có mơ tưởng đến cái nhà này.”

“Mẹ! Mẹ cũng nghĩ thế sao?” – Minh quay sang nhìn mẹ, hy vọng vớt vát chút tình thân.

Bà mẹ quay mặt đi, phũ phàng: “Chị mày nói đúng đấy. Nhà này giờ tên nó, tao cũng ở nhờ nó thôi. Mày đàn ông con trai, tay chân lành lặn thì tự đi mà làm ăn. Đừng có về đây ăn bám.”

Minh chết lặng. Cơn uất ức dâng lên tận cổ họng nhưng không thể thốt nên lời. 10 năm bán mạng, đổi lại là sự phản bội từ chính những người ruột thịt. Anh nhìn quanh căn nhà lộng lẫy, từng viên gạch, từng cái bóng đèn đều là mồ hôi nước mắt của anh, nhưng giờ đây anh không có quyền dung thân.

Đêm đó, họ đuổi Minh ra khỏi nhà. Giữa cơn mưa lạnh buốt, Minh xách chiếc vali cũ, lầm lũi bước đi. Anh không khóc, không gào thét. Ánh mắt anh trong đêm tối trở nên sắc lạnh và đáng sợ lạ thường.

Họ nghĩ Minh là thằng khờ. Nhưng họ quên mất một điều: Để tồn tại được 10 năm ở những nơi khắc nghiệt nhất thế giới, Minh không thể là một kẻ ngốc.

Một tháng sau. Lan đang tổ chức tiệc tân gia (lần thứ hai, để khoe khoang với đám bạn bè giàu có mới quen). Cả căn biệt thự lung linh ánh đèn, tiếng nhạc xập xình. Mẹ Lan diện áo dài nhung, cười nói hỉ hả nhận quà mừng.

Bất ngờ, cánh cổng đồng bị một chiếc xe ủi hạng nặng húc mạnh. Tiếng kim loại va chạm chát chúa khiến cả bữa tiệc im bặt.

Theo sau chiếc xe ủi là một đoàn người mặc âu phục đen. Minh bước xuống từ một chiếc xe hơi đen bóng, bên cạnh là một luật sư nổi tiếng. Minh không còn vẻ lam lũ của ngày về. Anh mặc sơ mi trắng, quần âu, phong thái đĩnh đạc và lạnh lùng.

“Cậu làm cái trò gì thế hả thằng điên này?” – Lan lao ra, hét lên.

Minh không trả lời, anh hất hàm ra hiệu cho vị luật sư. Vị luật sư chỉnh lại kính, dõng dạc nói lớn trước mặt tất cả quan khách: “Thưa cô Lan và bà Hạnh. Hôm nay chúng tôi đến đây để thi hành quyền sở hữu tài sản hợp pháp của thân chủ tôi – anh Trần Văn Minh.”

“Mày bị điên à? Sổ đỏ đứng tên tao!” – Lan gào lên, chạy vào nhà lôi ra cuốn sổ đỏ.

Vị luật sư mỉm cười thương hại, rút ra một tập hồ sơ dày cộp: “Cô Lan, cô có nhớ mỗi lần anh Minh chuyển tiền về, cô đều phải ký xác nhận qua một ứng dụng điện tử để ‘nhận tiền nhanh’ không? Cô đã không đọc kỹ điều khoản. Đó không phải là xác nhận nhận tiền, mà là Hợp đồng vay vốn có thế chấp và Giấy ủy quyền quản lý tài sản vô thời hạn.”

Mặt Lan cắt không còn giọt máu. “Cụ thể,” luật sư tiếp tục, “Anh Minh đã khôn khéo chuyển tiền dưới dạng ‘cho vay đầu tư bất động sản’. Theo các điều khoản cô đã ký điện tử (có giá trị pháp lý toàn cầu), cô đã dùng chính mảnh đất cô mua để thế chấp cho khoản vay 6 tỷ đó từ anh Minh. Hợp đồng quy định rõ: Nếu bên vay có hành vi chiếm đoạt hoặc không tôn trọng bên cho vay, khoản nợ sẽ đáo hạn ngay lập tức. Nếu không trả được, tài sản thế chấp (mảnh đất và ngôi nhà) sẽ thuộc về chủ nợ.”

“Hơn nữa,” Minh bước lên, giọng trầm đục, “Mảnh đất này chị đứng tên, nhưng tiền là của tôi. Tôi có đầy đủ sao kê ngân hàng khớp từng con số với giá trị mảnh đất lúc chị mua. Tòa án đã thụ lý đơn kiện và ra quyết định phong tỏa tài sản khẩn cấp. Nhưng điều đó chưa phải là tất cả…”

Minh nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, người đang run lẩy bẩy:
“Mảnh đất này, ngày xưa con đã nhờ bạn con là một chuyên gia địa chính kiểm tra. Chị Lan vì tham rẻ nên đã mua đất thuộc quy hoạch treo, giấy tờ chị cầm là sổ đỏ thật nhưng lại dính vào phần đất tranh chấp mà chị đã ‘lót tay’ để làm ngơ. Giờ tôi đã gửi đơn tố cáo sai phạm xây dựng lên chính quyền.”

Vừa dứt lời, một cán bộ quản lý đô thị đi cùng đoàn bước lên đọc quyết định: “Căn nhà này xây dựng trái phép trên đất tranh chấp và lấn chiếm lộ giới 2 mét. Theo đơn tố cáo và rà soát lại, chúng tôi buộc phải cưỡng chế tháo dỡ phần vi phạm – tức là toàn bộ mặt tiền và phòng khách của căn biệt thự này.”

“Không! Không thể nào!” – Lan ngã khuỵu xuống đất.

Minh cúi xuống, nhìn người chị gái đang khóc lóc thảm thiết: “Tôi đã cho chị và mẹ cơ hội. Ngày tôi về, nếu mẹ nấu cho tôi một bát cơm, chị cho tôi một cái chăn ấm, thì căn nhà này mãi mãi là của mọi người. Tôi chưa bao giờ tiếc gia đình mình điều gì. Nhưng các người đã chọn tiền bạc thay vì tình thân.”

Minh quay lưng bước đi, ra lệnh lạnh lùng: “Luật sư, tiến hành thu hồi nợ. Bán đấu giá phần còn lại của căn nhà sau khi tháo dỡ để trả lại 6 tỷ cho tôi. Thiếu một xu thì trừ vào lương hàng tháng của chị Lan.”

Tiếng máy ủi bắt đầu gầm rú, húc đổ bức tường rào kiên cố. Bụi bay mù mịt phủ lên những mâm cỗ sang trọng. Khách khứa bỏ chạy tán loạn.

Giữa đống hoang tàn và tiếng gào khóc hối hận muộn màng của mẹ và chị, Minh bước lên xe, không ngoảnh đầu lại. Anh đã mất 10 năm để kiếm tiền, mất thêm 1 tháng để hiểu lòng người. 6 tỷ có thể kiếm lại được, nhưng tình thân đã chết thì vĩnh viễn không thể hồi sinh.

Đó là cái giá phải trả cho sự bội bạc. Một cái giá quá đắt.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *