
Cuộc hôn nhân của tôi kết thúc trong cay đắng và nước mắt. Kẻ thứ ba xen vào không ai khác chính là cô giúp việc theo giờ mà tôi thuê để san sẻ việc nhà sau khi sinh con đầu lòng. Sự phản bội đó như một vết cứa, khiến tôi hận chồng cũ, Nam, đến tận xương tủy. Chỉ chưa đầy một năm sau khi tôi ôm con gái rời đi, Nam đã rước cô giúp việc ấy, tên là Thúy, về làm vợ. Sự phũ phàng đó khiến tôi hoàn toàn đoạn tuyệt với quá khứ. Tuy nhiên, vì con, tôi vẫn chấp nhận cho anh ta quyền thăm nom.
Chúng tôi có một giao ước rõ ràng: Nam được phép đến thăm con một lần mỗi tuần, và phải báo trước cho tôi. Tôi làm thế để tiện tránh mặt anh ta. Bốn năm trôi qua, giao ước đó được thực hiện suôn sẻ, duy trì một khoảng cách an toàn, khiến tôi tin rằng Nam đã hoàn toàn bước ra khỏi cuộc đời mình. Thế rồi, mọi thứ bỗng chệch đường ray.
Khoảng vài tuần trước, Nam bất ngờ xuất hiện mà không báo trước. Tôi lúc đó đang vội vã chuẩn bị đi chơi cùng hội bạn thân. Tôi mặc chiếc váy lụa đỏ, trang điểm kỹ lưỡng, thần thái rạng rỡ, hoàn toàn khác xa người vợ cũ uể oải, suy sụp ngày nào. Chiếc ô tô sang trọng (loại mà trước đây anh ta không đủ tiền mua) đỗ xịch trước cổng. Nam bước xuống, nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt đó, tôi quá quen thuộc—là ánh mắt lả lơi, kiểu cách mà anh ta từng dùng để tán tỉnh tôi hồi còn yêu nhau.
Anh ta tiến lại gần, làm bộ quan tâm: “Em đi đâu mà đẹp thế? Công việc ổn không?” Tôi chỉ liếc xéo, quay mặt đi không thèm đáp lời. Tôi nghĩ thầm: Anh ta có vẻ “lên đời” thật, nhưng cái bản chất lăng nhăng thì không bao giờ thay đổi. Tôi vờ không để ý, vẫy taxi rồi đi thẳng, mặc kệ Nam đứng đó nhìn theo với vẻ mặt hụt hẫng.
Buổi tối hôm đó, tôi cố tình nán lại muộn. Tôi không muốn đụng mặt Nam khi anh ta đưa con về, sợ phải đối diện với gương mặt giả tạo đó. Chẳng ngờ, khi tôi về đến cửa nhà, anh ta vẫn đứng đợi, khoanh tay dựa vào cột đèn đường. “Anh có chuyện muốn nói với em,” Nam mở lời, giọng điệu thân mật đến phát ghét. Tôi đành miễn cưỡng đứng lại. Anh ta bắt đầu thao thao bất tuyệt về cuộc sống của tôi, nói tôi dạo này đẹp hơn, thành công hơn, rồi lại quay về những kỷ niệm cũ, những chuyện chỉ có hai người biết.
“Anh biết là em cũng còn tình cảm với anh. Mấy hôm nay anh cứ nghĩ mãi, nhớ mãi thời tụi mình bên nhau ngày xưa…”. Đến đây, tôi đã cảm thấy ghê tởm tột độ. Nhưng rồi, hành động tiếp theo của anh ta khiến tôi chết sững. Nam đột ngột dúi vào tay tôi một cục tiền dày cộp, ước chừng vài chục triệu, rồi ghé sát tai tôi, thì thầm bằng giọng điệu đầy vẻ khêu gợi: “Hay là mình ôn chuyện cũ một hôm? Chỉ một đêm thôi. Coi như bù đắp cho anh vì đã làm em buồn ngày xưa. Anh biết em đang cần tiền đầu tư mà, coi như tiền anh giúp em. Em suy nghĩ đi.”
Cả người tôi như bốc hỏa. Lời đề nghị ấy không chỉ sốc óc mà còn là một sự sỉ nhục khủng khiếp, coi tôi không khác gì một món hàng. Hóa ra, sau bao năm, dù đã thành đạt, cưới được vợ mới, cái thói khinh thường phụ nữ, coi tình cảm là trò mua bán của anh ta vẫn không thay đổi.
BỐP!
Một tiếng động giòn tan vang lên. Tôi đã tát anh ta một cái thật mạnh, bằng tất cả sự căm phẫn tích tụ suốt bốn năm qua. “Anh nghĩ tôi là loại người nào?” Tôi hét lên, ném thẳng cục tiền vào mặt anh ta. Những tờ tiền văng ra, rơi lả tả xuống đất, ánh lên dưới ánh đèn đường. Nam ôm má, mặt biến sắc, vừa đau vừa bàng hoàng. Anh ta không ngờ người vợ cũ điềm đạm, nén nhịn bấy lâu lại có phản ứng mạnh mẽ đến vậy.
“Đồ khốn nạn! Anh bỏ vợ cưới osin vì anh thích cái mới, cái lạ. Giờ anh lại quay về đây gạ gẫm tôi cũng vì cái thói trăng hoa, thích cảm giác mạnh đó! Vợ mới của anh hết mới mẻ rồi đúng không? Cục tiền bẩn thỉu này anh giữ mà mua lấy nhân cách của mình đi!”. Tôi chạy thẳng vào nhà, khóa trái cửa, mặc kệ anh ta đứng chết lặng giữa đống tiền rơi vãi. Đêm đó, tôi thức trắng. Mọi cảm xúc hận thù cũ ùa về, nhưng kèm theo đó là một quyết tâm sắt đá: Tôi phải cho anh ta một bài học đích đáng.
Tôi hiểu rõ bản chất của Nam: ngoại tình không phải vì tình yêu mà vì sự mới mẻ và sĩ diện đàn ông. Việc anh ta giàu có, cưới vợ mới nhưng vẫn tìm về tôi chứng tỏ cuộc hôn nhân với Thúy đã không còn hạnh phúc và anh ta đang cảm thấy nhàm chán, muốn tìm lại cảm giác chinh phục với người vợ cũ đã “lên đời”.Tôi quyết định không im lặng. Tôi phải dùng chính vũ khí và sự ham muốn của anh ta để hạ gục anh ta. Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho luật sư và chuẩn bị một hồ sơ kỹ lưỡng về quyền lợi nuôi con, đồng thời âm thầm tiếp cận cô Thúy. Tôi sẽ khiến anh ta phải trả giá đắt về hành động bỉ ổi đó…

Để lại một bình luận