Bệnh viện buổi chiều cuối năm lạnh lẽo đến thấu xương. Ánh đèn huỳnh quang màu trắng nhợt nhạt hắt lên gương mặt hốc hác của Hạnh. Cô nằm thườn thượt trên chiếc giường cá nhân, tiếng ho khan thỉnh thoảng lại xé tan bầu không khí tĩnh lặng. Bàn tay gầy guộc run rẩy cố giữ chặt chiếc điện thoại, màn hình đang hiển thị bức ảnh mới nhất trên trang cá nhân của chồng cô – Tuấn. Tuyết trắng xóa, cây thông Noel rực rỡ ánh đèn, và một nụ cười rạng rỡ đến chói mắt. Bên cạnh anh, không phải cô, mà là Kiều và đứa bé gái khoảng năm tuổi đang mặc chiếc áo khoác đồng phục của một khu nghỉ dưỡng đắt đỏ ở Thụy Sĩ.
Nước mắt Hạnh chảy ngược vào trong, mặn chát và cay đắng. Cô vừa nhận được tin nhắn từ cô giáo chủ nhiệm của con trai, bé Long: “Chị Hạnh, học phí tháng này vẫn chưa thấy chuyển khoản ạ.” Một con dao vô hình cứa vào tim cô. Chồng đi nghỉ Giáng sinh ở Châu Âu với nhân tình và con riêng, dùng tiền đó để bao bọc cho hạnh phúc giả tạo, trong khi con ruột anh, bé Long, đang đứng trước nguy cơ bị đuổi học chỉ vì vài triệu đồng. Mấy ngày trước khi cô nhập viện vì viêm phổi cấp, cô đã cố gắng hỏi về số tiền dành dụm trong tài khoản chung, Tuấn đã gạt đi: “Tiền đã đầu tư vào dự án mới rồi. Em cứ nằm đó lo dưỡng bệnh đi, chuyện tiền bạc để anh lo. Phụ nữ thì biết gì!” Hóa ra, ‘dự án’ của anh chính là chuyến du lịch xa hoa này.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bệnh mở ra. Một bóng dáng khắc khổ, nhỏ bé nhưng ánh mắt kiên nghị, bước vào. Là bà Lợi, mẹ chồng cô. Bà từ quê lặn lội lên thăm, gương mặt nhăn nheo hằn rõ sự lo lắng. Bà vừa hay tin con dâu ốm nặng, chứ bà tuyệt nhiên không hề hay biết về chuyến đi ‘định mệnh’ của con trai. Thấy Hạnh tiều tụy, nước mắt bà Lợi lập tức tuôn rơi.
“Trời ơi Hạnh ơi là Hạnh! Sao con lại ra nông nỗi này? Thằng Tuấn nó đâu? Mẹ gọi điện nó cứ tắt máy. Nó đi đâu mà không ở nhà chăm sóc vợ con thế này?” Bà Lợi nghẹn ngào, bàn tay chai sạn nắm lấy tay Hạnh.
Hạnh cố gắng mỉm cười trấn an, nhưng giọng nói yếu ớt như tiếng gió thoảng: “Mẹ… con không sao. Anh ấy… anh ấy có chuyến công tác đột xuất ở nước ngoài, gấp quá nên chưa kịp báo mẹ ạ.”
Bà Lợi là người phụ nữ sắc sảo, tuy ở quê nhưng bà tinh ý nhận ra sự dối trá trong ánh mắt con dâu. Ánh mắt Hạnh không có sự bình thản của một lời nói dối vô hại, mà là sự nhẫn nhục, chịu đựng đến cùng cực. Bà cầm lấy chiếc điện thoại Hạnh đặt trên tủ đầu giường. Mắt kính lão mờ đi vì hơi nước, bà đeo vào, và bức ảnh ‘Gia đình Giáng sinh’ rực rỡ của Tuấn đập vào mắt bà. Cả căn phòng như đóng băng.
“Thụy Sĩ. ‘Công tác đột xuất’ của nó là ở cái nơi tuyết phủ này sao?” Giọng bà Lợi không còn nghẹn ngào nữa, mà là một sự tĩnh lặng đáng sợ, như mặt hồ đóng băng trước cơn bão. “Kiều… con nhỏ đó là Kiều phải không? Con riêng của nó nữa hả?” Bà Lợi đặt chiếc điện thoại xuống, hai tay run rẩy bấu chặt vào mép giường. Bà không khóc, không la hét, nhưng gương mặt bà đã tái mét đi, như thể mọi sinh lực đã bị rút cạn.
Hạnh không còn giữ được sự kiềm chế nữa. Lời nói của cô run lên vì uất hận: “Mẹ… con xin lỗi. Con không muốn mẹ đau lòng… Thằng Long… nó không có tiền đóng học. Anh ấy khóa hết thẻ rồi. Con còn đang nằm viện đây…”
Bà Lợi nghe đến đây, sự phẫn nộ trong bà bùng lên mạnh mẽ. Bà không thể tin được đứa con trai mà bà dứt ruột đẻ ra, từng chút dạy dỗ về đạo lý làm người, lại có thể vô nhân tính đến mức này. Vợ ốm thập tử nhất sinh, con đứng trước nguy cơ thất học, còn bản thân thì đang tiêu xài phung phí tiền bạc của gia đình để đi bao bọc cho kẻ thứ ba. Bà Lợi đã từng nhường cho con trai quản lý tài khoản ngân hàng riêng của bà để anh tiện chi tiêu cho công việc làm ăn, vì anh bảo cần một nguồn vốn lớn để xoay sở. Hóa ra, Tuấn đã dùng chính thẻ của bà để sống cuộc đời vương giả này.
Bà Lợi quay người lại, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh. “Con cứ nằm yên đó. Mẹ không để gia đình này bị người khác coi thường, bị thằng con mất dạy của mẹ chà đạp đến vậy đâu.”

Trong khi đó, ở khách sạn năm sao tại Zurich, Thụy Sĩ, Tuấn đang nâng ly champagne cùng Kiều. Hắn ta cười ha hả, giọng nói đầy sự tự mãn: “Em thấy không, anh đã nói rồi, mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát. Cái Hạnh nó làm gì dám làm lớn chuyện? Cô ta cả đời chỉ biết cúi đầu nghe lời. Vài ba bữa cô ta khỏi ốm, anh gửi chút tiền là xong. Mà em yên tâm, thẻ của mẹ anh, anh đã lấy từ lâu rồi. Bà già làm sao biết được.”
Kiều, với chiếc váy dạ hội lấp lánh, nhấp một ngụm rượu vang, ánh mắt sắc lạnh lóe lên sự khinh miệt: “Anh Tuấn đúng là giỏi thật, nhưng anh có chắc mẹ anh không nghi ngờ? Dù gì đó cũng là tiền bà tích cóp cả đời. Mà này, anh đã nói sẽ mua cho em chiếc vòng cổ kim cương đó rồi mà? Hay anh tính để sang năm Noel anh mới mua?” Lời nói của cô ta ngọt ngào như đường, nhưng ẩn chứa sự ép buộc và tham lam không che đậy.
Tuấn vội vã trấn an: “Em yên tâm, anh đã đặt rồi. Anh đã nói rồi, với anh, em và bé Na mới là gia đình thật sự. Cô vợ cũ đã là quá khứ.” Hắn ta không hề biết rằng, chính lúc hắn ta thốt ra câu đó, cuộc đời hắn sắp bước vào một ngã rẽ không thể ngờ.
Đúng lúc ấy, Tuấn nhận được hàng loạt thông báo tin nhắn trên điện thoại, rồi điện thoại của Kiều cũng rung lên liên tục.
“Tuấn, anh xem cái này đi!” Kiều cau mày, đưa màn hình điện thoại cho Tuấn. Gương mặt cô ta trắng bệch.
Trên trang mạng xã hội cá nhân của bà Lợi, một đoạn video ngắn vừa được đăng tải. Video quay cảnh căn phòng bệnh viện vắng vẻ, rồi chuyển sang hình ảnh bé Long đang ngồi học một mình bên chiếc bàn cũ kỹ, đôi mắt buồn bã. Giọng bà Lợi vang lên, trầm tĩnh nhưng đầy quyền lực, như một tuyên ngôn:
“Đây là con dâu tôi, Hạnh, đang nằm viện. Và đây là cháu nội tôi, Long, đang đứng trước nguy cơ thất học. Trong khi đó, con trai tôi, Tuấn, đang tiêu xài phung phí trên đất người cùng nhân tình và con riêng. Tôi, Lợi, bằng danh dự và tư cách của một người mẹ, xin tuyên bố: Bắt đầu từ giây phút này, TẤT CẢ các tài khoản ngân hàng, kể cả tài khoản mà thằng Tuấn đang sử dụng mà không xin phép tôi, đều đã bị khóa. Tôi sẽ dùng mọi tài sản còn lại của mình để lo cho việc học và chữa bệnh cho con dâu và cháu nội. Sau này, toàn bộ tài sản, bao gồm cả căn nhà đang đứng tên tôi, tôi sẽ để lại cho con dâu tôi, Hạnh. Kẻ nào dám làm hại đến mẹ con nó, cứ bước qua xác tôi!”
Dưới video, hàng ngàn bình luận bùng nổ, không chỉ từ người thân, bạn bè, mà cả những người không quen biết. Sóng gió dư luận ập đến nhanh như bão.
Gương mặt Tuấn biến sắc. Hắn ta gần như đánh rơi ly champagne. “Không thể nào! Mẹ… mẹ làm sao có thể… Bà ấy chỉ là một bà già nhà quê! Bà làm sao biết cách khóa thẻ?” Hắn ta lao vào kiểm tra điện thoại. Hàng loạt tin nhắn báo động: “Tài khoản đã bị đóng băng theo yêu cầu của chủ sở hữu.”
Kiều đứng dậy, đôi mắt sắc như dao găm nhìn Tuấn, không còn vẻ ngọt ngào giả tạo lúc nãy. “Anh nói cái gì? Khóa hết thẻ? Anh đang đùa tôi à? Tiền đâu để trả cho chuyến đi này? Tiền đâu để mua vòng cổ kim cương cho tôi? Anh đã nói anh có tiền, anh có tất cả mà!” Giọng cô ta đầy vẻ mỉa mai, châm biếm sâu cay.
Tuấn run rẩy, cố giữ vẻ bình tĩnh: “Em bình tĩnh đi Kiều. Chỉ là mẹ anh giận dỗi thôi. Anh sẽ gọi về nói chuyện với bà. Chắc chắn là bà sẽ mở lại ngay.”
Kiều cười khẩy, nụ cười đầy sự khinh miệt: “Giận dỗi? Anh đọc đi! Bà ta nói sẽ để lại HẾT TÀI SẢN cho vợ anh! Anh nghĩ bà ta chỉ ‘giận dỗi’ sao? Bà ta đang muốn cắt đứt mọi thứ với anh, anh ngốc ạ! Anh còn định gọi về ‘nói chuyện’ với bà ta bằng cái giọng tự mãn đó hả? Anh nghĩ bà ta sẽ lắng nghe sao? Anh tưởng mình là ai? Một gã đàn ông phản bội, dùng tiền của mẹ già để bao bọc nhân tình, bỏ mặc vợ con ruột. Anh nghĩ bà ta sẽ tha thứ sao?”
Lời nói của Kiều như những nhát roi quật vào lòng tự trọng cuối cùng của Tuấn. Hắn ta gần như không thốt nên lời, chỉ biết lắp bắp: “Nhưng… anh không thể trắng tay được! Anh đã hứa với em rồi!”
“Hứa? Lời hứa của anh rẻ rúng như đống rác vậy, Tuấn.” Kiều nhếch mép, tiến lại gần, ghé sát vào tai Tuấn, giọng nói lạnh lùng, tàn nhẫn: “Anh nghĩ tôi ở bên anh vì cái gì? Tình yêu chân chính sao? Đừng có ngu ngốc như vậy! Tôi ở bên anh vì tiền, vì cuộc sống xa hoa mà anh hứa hẹn! Giờ anh không còn gì, anh còn giá trị gì với tôi nữa? Anh nghĩ tôi sẽ ở lại đây, ôm anh trong cái đêm Giáng sinh cô đơn này với một cái thẻ bị khóa sao? Anh nhầm to rồi!”
Kiều nhanh chóng vào phòng thay đồ, thu dọn hành lý riêng của cô ta. Tuấn cố gắng níu kéo: “Kiều! Em đừng đi! Anh sẽ tìm cách! Anh sẽ thuyết phục mẹ anh! Anh thề!”
Kiều quay lại, ném trả chiếc áo khoác hàng hiệu Tuấn vừa mua cho cô ta vào mặt hắn, ánh mắt chứa đựng toàn sự khinh bỉ. “Thuyết phục sao? Anh nghĩ bà già đó tin anh một lần nữa sao? Anh tự lo cho cái thân anh đi. À quên, khách sạn này đã quá ngày thanh toán rồi đó. Tôi không rảnh mà ở lại đây trả tiền cho cái đêm Giáng sinh thảm hại của anh. Chuyện của anh, tự anh giải quyết đi. Tạm biệt, gã đàn ông nghèo hèn!” Cô ta kéo vali, bước đi không một lần ngoảnh lại, bỏ lại Tuấn đứng chôn chân giữa căn phòng sang trọng, trống rỗng và lạnh lẽo.
Sáng hôm sau, Tuấn bay chuyến sớm nhất về nước, trong lòng tràn ngập sự lo sợ và giận dữ. Hắn ta không về nhà, mà lập tức đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Hạnh đang ngồi dậy, dựa lưng vào gối, uống một ngụm nước ấm. Gương mặt cô vẫn còn xanh xao nhưng ánh mắt đã ánh lên một tia lửa sống. Bà Lợi đang ngồi bên cạnh, bà vừa nhận được điện thoại từ luật sư của bà, khẳng định rằng mọi thủ tục phong tỏa tài sản đã hoàn tất.
Cánh cửa mở tung, Tuấn bước vào, gương mặt bừng bừng tức giận. “Mẹ! Mẹ làm cái trò gì vậy hả? Mẹ có biết mẹ vừa làm gì không? Mẹ khóa hết thẻ của con? Mẹ có biết con đang làm ăn lớn không? Mẹ đăng cả cái video đó lên mạng xã hội là sao? Mẹ muốn con mất hết danh dự, mất hết tất cả sao?” Hắn ta gầm lên, bất chấp bệnh viện.
Bà Lợi chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt bà nhìn Tuấn không còn sự yêu thương của người mẹ, mà là sự thất vọng và khinh miệt vô bờ bến. “Mày hỏi tao làm cái trò gì hả? Mày có còn biết mày là con ai không? Mày còn biết mày có vợ ốm nằm đây, có con trai đang khốn khổ vì không có tiền đóng học không? Hay là mày chỉ biết có con bồ và con riêng của nó thôi?” Giọng bà Lợi đanh thép, lạnh lùng, mỗi lời nói như một cái tát.
“Cái đó là chuyện của con! Con tự lo được!” Tuấn gân cổ cãi lại.
“Tự lo được sao?” Bà Lợi cười khẩy, một nụ cười đầy sự mỉa mai chua chát. “Tự lo bằng cách lấy tiền của mẹ già để đi chơi với nhân tình? Mày giỏi quá ha! Mày tự lo đến mức con trai ruột mày không có nổi tiền đóng học! Mày nói làm ăn lớn, ‘dự án’ của mày chính là cái con Kiều đó à? Mày về mà hỏi nó xem nó còn yêu ‘dự án’ của mày không khi mày trắng tay?”
Tuấn sững sờ. “Mẹ… mẹ biết Kiều bỏ con rồi sao?” Hắn ta lắp bắp, gương mặt bỗng trở nên thảm hại.
“Con Kiều đó là loại người gì, mẹ không cần biết. Nhưng rõ ràng, nó có ‘tầm nhìn’ hơn mày nhiều, Tuấn ạ. Nó biết gã đàn ông vô tâm, vô đạo đức như mày thì chẳng đáng để nó đặt cược. Còn con Hạnh, vợ mày, nó nằm đây. Nó đã nói dối, nói dối để bảo vệ cái danh dự rách nát của mày, nói dối để mẹ khỏi đau lòng. Mày có thấy nhục nhã không?”
Hạnh ngồi đó, nhìn hai mẹ con họ tranh cãi, cô không nói một lời. Ánh mắt cô đã thay đổi, không còn sự sợ hãi, mà thay vào đó là sự kiên cường, sự giải thoát. Cô đã chịu đựng quá đủ rồi.
Tuấn quay sang Hạnh, giọng nói chuyển sang nài nỉ: “Hạnh, em nói với mẹ đi! Em nói với mẹ là anh đã xin lỗi rồi! Anh hứa sẽ bù đắp! Em nói với mẹ là em cần tiền chữa bệnh, cần tiền cho con đóng học. Chỉ có anh mới kiếm được tiền!”
Hạnh nhìn thẳng vào mắt chồng, đôi mắt cô sâu thẳm như chứa đựng cả một bầu trời giông bão đã tan. Cô hít một hơi sâu, giọng nói yếu ớt nhưng đầy quyết đoán: “Anh Tuấn. Tôi không cần tiền của anh. Tôi đã có mẹ. Mẹ đã lo cho tôi và Long. Anh đã quên rồi sao? Anh nói tôi không biết gì về tiền bạc. Vậy thì anh cũng đừng bận tâm đến chuyện đó nữa. Anh cứ giữ lấy cái ‘tự lo’ của anh đi.”
“Hạnh! Em nói gì vậy? Em muốn làm to chuyện à? Em muốn ly hôn sao?” Tuấn hốt hoảng.
Bà Lợi đứng phắt dậy, che chắn cho Hạnh. “Ly hôn thì sao? Mày còn xứng đáng làm chồng, làm cha nữa không? Mày về đi, Tuấn. Đừng để tao phải dùng đến biện pháp mạnh hơn. Mày nghe rõ đây, tao sẽ chuyển hết tài sản cho Hạnh để nó có thể nuôi con và sống cuộc đời nó xứng đáng được hưởng. Mày, thằng con bất hiếu, tự đi mà gánh lấy hậu quả!”
Tuấn đứng đó, gục ngã hoàn toàn. Hắn ta không còn là một gã giám đốc tự mãn, mà chỉ là một kẻ phản bội mất hết tất cả: tiền bạc, nhân tình, và quan trọng nhất là gia đình. Hắn ta hiểu rằng, mẹ hắn nói là làm. Hắn ta đã tự tay phá hủy mọi thứ.
Giáng sinh năm đó, không có tuyết, nhưng lòng Hạnh lại thấy ấm áp lạ thường. Cô đã xuất viện, sức khỏe đã hồi phục, và bé Long đã được quay lại trường học. Tiền học phí được đóng đầy đủ, thậm chí còn dư dả để mua cho bé một chiếc áo ấm mới. Bà Lợi đã quyết định chuyển về thành phố sống cùng mẹ con cô. Bà dùng tiền riêng mua một căn hộ mới tiện nghi hơn, đứng tên Hạnh.
Trong căn hộ mới, ánh đèn Giáng sinh lấp lánh trên cây thông nhỏ. Bà Lợi đang ôm Long, kể cho cháu nghe những câu chuyện cổ tích. Long cười khúc khích, gương mặt rạng rỡ.
Hạnh ngồi bên cửa sổ, nhấp một ngụm trà nóng. Cô nhận được cuộc gọi từ luật sư. Thủ tục ly hôn đã hoàn tất. Tuấn đã ký vào đơn một cách lặng lẽ. Hắn ta không còn cãi vã, chỉ chấp nhận mọi điều khoản. Tuấn đã bắt đầu lại từ con số 0, sống một cuộc đời chật vật, không còn tiền bạc để bao bọc cho những người lợi dụng hắn.
Bà Lợi bước đến bên Hạnh, đặt tay lên vai cô. “Mẹ xin lỗi con, Hạnh. Vì đã sinh ra một người con trai tệ bạc. Nhưng con hãy tin mẹ, mẹ sẽ là chỗ dựa của mẹ con con. Con là con dâu của mẹ, là người mẹ yêu thương và kính trọng. Con xứng đáng với một cuộc đời tốt đẹp hơn.”
Hạnh quay lại, ôm lấy mẹ chồng, nước mắt hạnh phúc lăn dài. “Mẹ… con cảm ơn mẹ. Mẹ đã cứu cuộc đời con. Mẹ đã cho con thấy, tình thương không phải lúc nào cũng đi kèm với máu mủ ruột thịt.”
“Phải, con gái.” Bà Lợi mỉm cười hiền từ. “Tình thương là sự lựa chọn. Mẹ đã lựa chọn con và Long. Mẹ đã lựa chọn điều đúng đắn.”
Căn phòng tràn ngập tiếng cười giòn tan của bé Long và hơi ấm của tình thân. Hạnh nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết chưa rơi, nhưng cô cảm nhận được một mùa xuân mới đang đến. Cô đã mất đi một người chồng phản bội, nhưng cô đã tìm lại được sự tự tôn, sự công bằng, và một người mẹ chồng tuyệt vời. Hạnh biết rằng, cuộc đời của cô và Long, từ giờ phút này, sẽ chỉ có những điều tốt đẹp đang chờ đợi.
Hạnh mỉm cười. Mùa Giáng sinh năm nay, cô đã tìm được ý nghĩa thực sự của gia đình và hạnh phúc. Không phải là chuyến du lịch xa hoa, mà là sự bình yên, sự sẻ chia và sự công bằng.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.

Để lại một bình luận