Và giữa đám đông đó, ai cũng quen một người: anh Thành, xe ôm công nghệ, ngoài 30 tuổi, dáng gầy, nước da sạm nắng, luôn đội chiếc mũ bảo hiểm cũ sờn quai.

1. Người xe ôm “kỳ quặc” lúc 5 giờ chiều

Trường tiểu học Phú An nằm ở ven thành phố Biên Hòa, sát khu công nghiệp. Mỗi ngày đúng 5 giờ chiều, khi tiếng trống tan học vừa dứt, phụ huynh đứng chật cổng trường, xe máy ken kín cả con đường nhỏ.

Và giữa đám đông đó, ai cũng quen một người: anh Thành, xe ôm công nghệ, ngoài 30 tuổi, dáng gầy, nước da sạm nắng, luôn đội chiếc mũ bảo hiểm cũ sờn quai.

Điều lạ là:
 anh không đón khách.

Anh dựng xe dưới gốc cây bàng lớn trước cổng trường, tắt máy, ngồi yên lặng nhìn lũ trẻ ùa ra.
Không bấm điện thoại.
Không nhận cuốc.
Không gọi khách.

Đúng 5 giờ đến, 5 giờ 40 thì đi.

Ngày nào cũng vậy.
Suốt… gần hai năm.

Mấy anh em xe ôm khác ban đầu còn tưởng anh chờ khách quen. Sau dần thì xì xào:

– Thằng này chắc rảnh tiền.
– Hay nó rình bắt cóc?
– Xe ôm mà không chạy cuốc, đứng ngó con nít hoài, thấy ghê ghê.

Anh Thành nghe, chỉ cười hiền:

– Tui đứng cho mát thôi.

Không ai tin.

Nhưng vì anh không gây chuyện, bảo vệ trường cũng không đuổi. Thành ra, cái dáng người ngồi dưới gốc bàng ấy… dần thành một phần quen thuộc của buổi tan trường.

Cho đến ngày anh không quay lại.


2. Buổi chiều thiếu vắng

Hôm đó là một chiều mưa nhẹ.

5 giờ kém mười.
Cổng trường đông phụ huynh như mọi ngày.

Nhưng gốc bàng trống trơn.

Anh bảo vệ tên Hải ngó quanh, lẩm bẩm:

– Ủa… nay thằng xe ôm đó nghỉ hả?

5 giờ.
5 giờ 10.
5 giờ 30.

Vẫn không thấy anh Thành.

Mấy đứa nhỏ tan học nhìn quanh, có đứa hỏi mẹ:

– Sao chú xe ôm hôm nay không tới?

Người mẹ đáp vu vơ:

– Chắc chú bận.

Nhưng Hải thấy trong lòng… cấn cấn.

Hai năm làm bảo vệ, ngày nào anh cũng thấy Thành. Dù trời mưa hay nắng. Dù lễ Tết hay ngày thường.

Không một lần vắng.

Tối đó, Hải đi tuần quanh sân trường. Khi đi ngang gốc bàng, anh chợt thấy một mô đất nhỏ mới xới, cạnh đó là vài chiếc lá khô được xếp ngay ngắn.

Hải khựng lại.

– Ai đào ở đây?

Anh cúi xuống, dùng gậy gạt nhẹ lớp đất.

Một góc túi nylon đen lộ ra.


3. Thứ được chôn dưới gốc cây

Hải gọi thêm thầy hiệu phó và một cô giáo.

Họ cùng nhau đào lên.

Bên trong túi là một hộp sắt nhỏ đã cũ, khóa cẩn thận. Ngoài hộp có mảnh giấy gấp gọn, chữ viết nguệch ngoạc nhưng ngay hàng:

“Nếu ai đọc được, xin mở ra sau 5 giờ chiều.”

Đúng 5 giờ 45, họ mở hộp.

Bên trong là:

Một tập vở học sinh, bìa đã sờn

Một xấp tiền đủ mệnh giá, buộc bằng dây thun

Và một lá thư

Thầy hiệu phó run tay mở thư.


4. Lá thư của người đứng đợi

“Tôi tên là Nguyễn Văn Thành.
Tôi không phải người xấu.
Nếu tôi không còn quay lại gốc cây này nữa, mong mọi người đọc lá thư này giúp tôi.”

Giọng thầy đọc chậm lại.

“Tôi từng có một đứa con trai, học lớp 2 ở chính ngôi trường này.
Cháu tên là Minh Khang.”

Cô giáo chủ nhiệm lớp 2A giật mình.

– Khang…? Khang bị tai nạn năm kia?

Thầy hiệu phó gật chậm.

Lá thư tiếp tục:

“Hai năm trước, tôi chở khách thì nhận được điện thoại báo con tôi bị tai nạn giao thông trên đường đi học về.
Khi tôi tới nơi… thì đã muộn.”

Không khí trong phòng nặng hẳn xuống.

“Sau tang lễ, tôi không đủ can đảm quay lại nhà vào giờ tan trường.
Nhưng tôi cũng không đủ mạnh mẽ để rời khỏi nơi này.”

“Tôi đứng ở đây mỗi chiều, để nhìn những đứa trẻ khác được đón về.
Để tự nhắc mình rằng… con tôi từng đứng ở đây, từng cười, từng chạy về phía tôi.”

Nhiều người cúi mặt.

“Có người nghĩ tôi rảnh việc.
Nhưng thật ra, tôi chỉ sợ… nếu không đứng ở đây, tôi sẽ quên mất giọng nói của con.”


5. Bí mật trong tập vở

Cô giáo run run mở tập vở trong hộp.

Trang đầu tiên ghi:

“Nhật ký đón con – của ba”

Bên trong là những dòng chữ viết tay, mỗi trang là một ngày:

“Ngày 12/3: Hôm nay Khang cười, khoe được điểm 10 Toán.”

“Ngày 25/3: Con bị trễ giờ, ba đợi dưới gốc bàng.”

“Ngày 4/4: Hôm nay mưa, ba đứng nép vào thân cây.”

Trang cuối cùng viết:

“Ba xin lỗi vì ngày hôm đó không đón con kịp.”

Cô giáo bật khóc.

Anh bảo vệ Hải siết chặt tay:

– Trời ơi…


6. Twist bất ngờ – lý do thật sự của số tiền

Mọi người nhìn sang xấp tiền trong hộp.

Khoảng hơn 30 triệu đồng.

Thầy hiệu phó tiếp tục đọc thư:

“Số tiền này là tiền tôi dành dụm từ mỗi cuốc xe trong hai năm qua.
Tôi xin gửi lại nhà trường.”

“Nhờ thầy cô… dùng số tiền này để hỗ trợ những em học sinh có hoàn cảnh khó khăn,
để không có đứa trẻ nào phải tự đi bộ một mình về nhà lúc 5 giờ chiều nữa.”

“Tôi không muốn nỗi đau của tôi… lặp lại với bất kỳ gia đình nào.”

Cả phòng lặng đi.

Không ai ngờ:
 Người đàn ông bị nghi “rảnh việc” ấy… đã dành hai năm đứng đó để chuộc lỗi với chính mình, và âm thầm giúp người khác.


7. Sự thật cuối cùng – vì sao anh không quay lại

Cuối thư, nét chữ run hơn:

“Tôi bị suy thận giai đoạn cuối.
Bác sĩ nói tôi không còn nhiều thời gian.”

“Tôi đã gửi con tôi lại dưới gốc cây này.
Hôm nay, tôi cũng gửi lại chính mình.”

“Nếu một ngày không thấy tôi nữa… xin đừng tìm.”

Mắt thầy hiệu phó đỏ hoe:

– Vậy là… anh ấy biết trước…

Cô giáo nấc lên:

– Trời ơi… vậy mà tụi tôi… còn nghi ngờ anh…


8. Ngày hôm sau – cả cổng trường im lặng

Chiều hôm sau.

5 giờ.

Gốc bàng vẫn đó.

Nhưng không còn anh Thành.

Thay vào đó, là một bó hoa nhỏ đặt dưới gốc cây, kèm tấm bảng viết tay:

“Cảm ơn chú – người cha đứng đợi.”

Tin lan nhanh.

Phụ huynh, học sinh, cả những anh xe ôm từng cười cợt anh… đều lặng người.

Một anh xe ôm cúi đầu:

– Tao tưởng nó rảnh…
– Ai ngờ…


9. Cái kết nhân văn

Nhà trường lập Quỹ Minh Khang – dùng chính số tiền anh Thành để lại – hỗ trợ các em học sinh có hoàn cảnh khó khăn, đặc biệt là những em không có người đón sau giờ tan học.

Dưới gốc bàng, nhà trường đặt một tấm bảng gỗ nhỏ:

“Nơi đây từng có một người cha đứng đợi.
Không phải để đón con…
Mà để giữ lại ký ức yêu thương.”

Anh bảo vệ Hải mỗi chiều vẫn đứng đó.

Anh nói nhỏ:

– Ổng không còn… nhưng chắc… vẫn đang đứng đợi đâu đó.

Và từ ngày đó, mỗi khi tan học, phụ huynh nắm tay con chặt hơn một chút.

Vì họ hiểu:

Có những người không nói ra nỗi đau của mình.
Họ chỉ đứng yên… để yêu thương thêm một lần nữa.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *