Người chồng tôi từng gọi là chồng, trước mặt tôi và người đàn bà anh ta đang cặp kè, đổ thẳng một bát mắm tôm lên đầu tôi.
Mắm tôm chảy xuống mặt, xuống cổ, thấm ướt cả áo. Mùi tanh nồng bốc lên khiến tôi choáng váng. Tôi đứng sững giữa phòng khách, không kịp phản ứng, chỉ nghe tiếng cười khẩy của cô ta phía sau lưng anh.
Cô ta đang mang thai, một tay đặt lên bụng, giọng ngọt nhưng đầy ác ý:
“Anh làm thế cho em yên tâm. Con trai trong bụng em không thể có một người đàn bà vô dụng làm mẹ kế.”
Chồng tôi không hề ngăn lại. Anh ta còn quát tôi:
“Cô cúi đầu xin lỗi nó đi. Không đẻ được con trai thì cũng chỉ đáng vậy thôi.”
Tôi không khóc.
Không van xin.
Chỉ lặng lẽ đi vào nhà tắm, xả nước gội đầu, để mắm tôm trôi xuống cống.
Trong lúc ấy, tay tôi run run bấm điện thoại, gửi đúng một dòng tin vào nhóm gia đình nhà ngoại:
“Con bị làm nhục. Mọi người qua ngay.”
Chưa đầy mười phút sau, chuông cửa vang lên liên tục.
Người bước vào đầu tiên là bố tôi. Sau đó là mẹ tôi, hai anh trai, chú ruột, cô ruột. Căn phòng khách vốn ồn ào bỗng chốc im phăng phắc.
Chồng tôi lúng túng đứng dậy, cố cười:
“Chuyện vợ chồng con, nhà ngoại không nên xen vào…”
Bố tôi không trả lời. Ông nhìn thẳng vào chiếc bát mắm tôm còn đặt trên bàn, rồi quay sang tôi:
“Cái này ai đổ?”
Không ai dám lên tiếng.
Mẹ tôi tiến lại gần, vén tóc tôi ra sau tai, ngửi thấy mùi mắm còn sót lại, bà im lặng một lúc rồi quay sang người đàn bà kia:
“Cháu có bầu à?”
Cô ta gật đầu, mặt tái nhợt.
Mẹ tôi lấy trong túi xách ra một tập giấy, đặt xuống bàn. Giọng bà đều đều, không cao không thấp:
“Đây là hồ sơ khám thai. Kết quả xét nghiệm giới tính thai nhi. Là con gái.”
Căn phòng như đông cứng lại.
Chồng tôi há hốc miệng:
“Không thể nào… cô nói là con trai mà…”
Anh trai tôi lúc này mới lên tiếng, giọng lạnh tanh:
“À, quên nói. Em gái tôi đã làm xét nghiệm ADN từ tháng trước. Đứa bé này không phải con anh.”
Người đàn bà kia khuỵu xuống ghế, ôm bụng, miệng lắp bắp không thành tiếng.
Chưa kịp hoàn hồn, chú tôi đặt thêm một xấp giấy khác lên bàn:
“Đây là bằng chứng cô ta qua lại cùng nhiều người, cùng đơn tố cáo chiếm đoạt tiền đã chuẩn bị sẵn. Chỉ chờ ký tên.”
Bố tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào chồng tôi:
“Con gái tôi gả vào nhà anh đàng hoàng. Hôm nay bị làm nhục như vậy thì không còn là chuyện riêng nữa.”
Chồng tôi quỳ sụp xuống, miệng liên tục xin lỗi. Người đàn bà kia bật khóc hoảng loạn, hoàn toàn không kịp trở tay.
Tôi bước ra giữa phòng, giọng rất nhẹ nhưng dứt khoát:
“Anh đổ mắm tôm lên đầu tôi để làm hài lòng người khác. Nhưng anh quên rằng, sau lưng tôi là cả một gia đình.”
Tối hôm đó, tôi rời khỏi căn nhà ấy với đầy đủ giấy tờ ly hôn đã chuẩn bị từ trước.
Còn người chồng cũ của tôi thì mất vợ, mất danh dự.
Người đàn bà kia mất luôn chỗ dựa, sự thật phơi bày trong đúng mười phút ngắn ngủi.
Có những sự trả thù không cần gào thét.
Chỉ cần để sự thật xuất hiện, mọi thứ tự sụp đổ.

Để lại một bình luận