Tác giả: admin

  • Hai bộ phận trên cơ thể ngứa ngáy là dấu hiệu của bệnh UT gan, nhiều người lại lầm tưởng là dị ứng

    Hai bộ phận trên cơ thể ngứa ngáy là dấu hiệu của bệnh UT gan, nhiều người lại lầm tưởng là dị ứng

    Ngoài vai trò giải độc, gan còn có chức năng tổng hợp, bài tiết và chuyển hóa các chất trong cơ thể, giúp duy trì sự cân bằng và sức khỏe tổng thể. Tuy nhiên, gan lại là một cơ quan đặc biệt vì nó không có “dây thần kinh đau”, điều này có nghĩa là khi gan bị tổn thương, cơ thể không cảm nhận ngay được sự đau đớn. Vì vậy, khi gan gặp vấn đề, chức năng chuyển hóa chất của cơ thể sẽ bị suy giảm, ảnh hưởng đến nhiều quá trình quan trọng. Để bảo vệ sức khỏe lá gan một cách hiệu quả, việc duy trì thói quen ăn uống khoa học, sinh hoạt hợp lý và lối sống lành mạnh là rất cần thiết.

    Trong trường hợp cơ thể bắt đầu xuất hiện một số dấu hiệu bất thường, đặc biệt là hai triệu chứng ngứa dưới đây, bạn nên chủ động đi kiểm tra sức khỏe ngay, bởi chúng có thể là những dấu hiệu cảnh báo rằng gan đang gặp vấn đề nghiêm trọng.

    Ngứa da

    Nhiều người thường nghĩ rằng ngứa da chỉ là kết quả của dị ứng hoặc do muỗi đốt. Tuy nhiên, nếu bạn bỗng dưng bị ngứa da kéo dài trong một khoảng thời gian mà không có nguyên nhân rõ ràng, thì đây có thể là dấu hiệu cảnh báo sớm một vấn đề về gan, bao gồm cả ung thư gan. Khi gan gặp vấn đề, khả năng trao đổi chất của cơ thể bị suy yếu, khiến dịch mật không thể di chuyển dễ dàng đến hệ tiêu hóa để hỗ trợ quá trình tiêu hóa. Lúc này, mật dư thừa sẽ bị lắng đọng trong túi mật, và một phần mật sẽ thấm vào máu. Máu lưu thông khắp cơ thể sẽ mang theo muối mật, làm cho chúng tích tụ dưới da, kích thích các đầu dây thần kinh và gây ngứa. Đây là một trong những triệu chứng quan trọng cần được chú ý.

    Bệnh sẩn ngứa do gan là một trong những triệu chứng gợi ý việc suy giảm chức năng thải độc của gan. Gan là một trong những cơ quan thiết yếu của cơ thể, đảm nhận nhiều vai trò quan trọng khác nhau. Khả năng lọc và loại bỏ các chất có hại cho cơ thể từ thức ăn, nước uống là một chức năng không thể thiếu luôn được gan đảm bảo. Tuy nhiên, nếu cơ thể người nhận quá nhiều các loại độc tố khác nhau, gan có thể sẽ bị tổn thương từ đó không thực hiện tốt được các hoạt động chuyển hóa cần có. Chất độc tồn dư trong cơ thể lâu ngày sẽ gây ra các biểu hiện lâm sàng như sẩn ngứa, mề đay. Bệnh sẩn ngứa do gan thường xuất hiện vào mùa hè, khi thời tiết khó chịu do nắng nóng, môi trường xung quanh ô nhiễm. Trong điều kiện này, cơ thể người thường tiết nhiều mô hôi, tuyến bã hoạt động mạnh là điều kiện thuận lợi cho việc hình thành nhiều sẩn ngứa. Người mắc bệnh sẩn ngứa do gan rất dễ tái phát nhiều lần, ảnh hưởng nhiều đến chất lượng cuộc sống. Nếu không được điều trị kịp thời, bệnh có thể âm thầm tiến triển trong thời gian dài, , gây suy giảm chức năng gan mạn tính, nặng nề hơn có thể dẫn đến xơ gan.

    Vì sao bệnh gan lại gây sẩn ngứa da

    Khi mắc bệnh, chức năng của gan không còn được hoạt động tốt, bao gồm cả việc lọc và thanh thải các độc tố. Các chất có hại được tích tụ nhiều trong cơ thể, lâu dần biểu hiện thành các dấu hiệu bất thường trên lâm sàng như các sẩn ngứa trên da. Một số chế độ sinh hoạt và dinh dưỡng không hợp lý đóng vai trò là những yếu tố đẩy nhanh tiến trình bệnh lý như:

    Sử dụng nhiều thực phẩm chế biến sẵn, nhiều chất bảo quản.
    Chế độ ăn ít chất xơ, thiếu hụt nhiều vitamin và khoáng chất.
    Chế độ làm việc căng thẳng, nhiều áp lực.
    Thường xuyên phải thức khuya, lao động thể chất quá sức.
    Lạm dụng các thức uống có cồn như rượu, bia. Rượu là một trong những nguyên nhân hàng đầu dẫn đến xơ gan đã được biết đến trên lâm sàng.

    Da bị ngứa, khi nào đến gặp bác sĩ?

    Nếu bạn cho rằng ngứa có thể là một dấu hiệu ung thư, hãy đến cơ sở y tế để thăm khám, chẩn đoán và có hướng xử lý kịp thời. Các triệu chứng ngứa da nên đi khám bao gồm:

    • Ngứa kéo dài hơn 2 ngày
    • Nước tiểu của bạn sẫm màu như màu trà
    • Da của bạn chuyển sang màu vàng
    • Bạn gãi da cho đến khi nó bị loét hoặc chảy máu
    • Phát ban nặng hơn khi bôi thuốc mỡ hoặc kem
    • Da c đỏ tươi hoặc có mụn nước đóng vảy
    • Có mủ hoặc dịch tiết ra từ da có mùi khó chịu
    • Không thể ngủ qua đêm vì ngứa
    • Dấu hiệu của một phản ứng dị ứng nghiêm trọng như khó thở , phát ban hoặc sưng mặt hoặc cổ họng

    Tóm lại, có nhiều nguyên nhân tiềm ẩn gây ngứa. Trong một số trường hợp, nó có thể là triệu chứng của một số loại ung thư hoặc điều trị ung thư. Nếu bạn bị ung thư và cảm thấy ngứa ngáy bất thường, hãy đến gặp bác sĩ để đảm bảo rằng đó không phải là dấu hiệu của một vấn đề nghiêm trọng. Bác sĩ có thể giúp bạn xác định nguyên nhân cụ thể và đưa ra một số gợi ý về cách giảm ngứa.

    Những bệnh ung thư nào có thể khiến da bị ngứa

    Nghiên cứu năm 2018 trên 16.000 người trong Hệ thống Y tế Johns Hopkins chỉ ra rằng những bệnh nhân bị ngứa toàn thân có nhiều khả năng bị ung thư hơn những bệnh nhân không ngứa. Các loại ung thư thường gặp nhất liên quan đến ngứa bao gồm:

    • Ung thư da: Da hay bị ngứa là một trong những dấu hiệu ung thư da phổ biến nhất. Nguyên nhân là bởi ung thư da được xác định do một điểm mới hoặc thay đổi trên da. Trong một số trường hợp, ngứa ngáy có thể là lý do khiến vết đó được chú ý.
    • Bệnh ung thư tuyến tụy: Những người bệnh ung thư tuyến tụy có thể khiến da bị ngứa. Tuy nhiên, ngứa không phải là triệu chứng trực tiếp của ung thư. Vàng da có thể phát triển do khối u gây tắc mật và các hóa chất trong mật có thể xâm nhập vào da và gây ngứa.
    • Lymphoma: Ngứa là một triệu chứng phổ biến của ung thư hạch da, u lympho tế bào T và u lympho Hodgkin. Ngứa ít phổ biến hơn ở hầu hết các loại ung thư hạch không Hodgkin. Nguyên nhân gây ngứa có thể do các hóa chất tại hệ thống miễn dịch tiết ra để phản ứng với các tế bào ung thư hạch.
    • Bệnh đa hồng cầu: Trong bệnh đa hồng cầu, ngứa có thể là một dấu hiệu ung thư. Ngứa có thể đặc biệt rõ ràng sau khi tắm nước nóng.
    • Ung thư đường mật
    • Ung thư túi mật
    • Ung thư gan

    Ngứa mắt

    Mắt là một bộ phận rất dễ bị tổn thương, đặc biệt khi chúng ta phải làm việc liên tục mà không chú ý đến việc nghỉ ngơi, dẫn đến tình trạng khô và ngứa mắt. Tuy nhiên, nếu mắt bạn vẫn xuất hiện tình trạng ngứa mà không có lý do rõ ràng, điều này có thể là một dấu hiệu tiềm ẩn của ung thư gan. Khi gan bị tổn thương, khả năng dự trữ máu của gan bị giảm sút, khiến quá trình lưu thông máu đến gan không đủ, dẫn đến tình trạng thiếu máu nuôi dưỡng các cơ quan trong cơ thể, bao gồm cả mắt. Điều này có thể gây ra tình trạng khô và ngứa mắt.

    Nếu bạn gặp phải cả hai triệu chứng ngứa này, đặc biệt là khi chúng xảy ra cùng lúc, bạn cần đến cơ sở y tế để kiểm tra và bảo vệ sức khỏe gan kịp thời. Việc phát hiện sớm sẽ giúp quá trình điều trị trở nên hiệu quả hơn, bảo vệ sức khỏe gan và các cơ quan khác trong cơ thể.

    Các dấu hiệu bệnh gan thường gặp

    1. Mệt mỏi chán ăn

    Mệt mỏi là triệu chứng phổ biến nhất của bệnh gan. Mặc dù cơ chế bệnh sinh cơ bản hiện vẫn chưa có kết luận chính xác nhưng được xác định liên quan đến những thay đổi trong dẫn truyền thần kinh trung ương. Nói cách khác, mệt mỏi chính là kết quả từ tín hiệu mất ổn định giữa não và gan tổn thương. Từ đó, cơ thể bắt đầu rơi vào trạng thái uể oải, tay chân bủn rủn và không có cảm giác thèm ăn.

    Việc kiểm soát triệu chứng này thường rất khó khăn, do đó, các phương pháp điều trị cụ thể hiện không có sẵn. Đối với trường hợp này, bác sĩ thường tìm cách loại bỏ những yếu tố nguyên nhân gây mệt mỏi tách biệt với bệnh gan ở người bệnh, chẳng hạn như thói quen sinh hoạt, thuốc điều trị…

    2. Ngứa, nổi mề đay, mụn nhọt

    Những triệu chứng này thường hiếm gặp ở bệnh gan liên quan đến rượu và gan nhiễm mỡ không do rượu. Ngược lại, xơ gan ứ mật nguyên phát (PBC), viêm đường mật xơ cứng nguyên phát (PSC)… lại có khả năng cao gây ra dấu hiệu ngứa, mụn nhọt hoặc nổi mề đay, tuy nhiên không phải ai bị ngứa cũng bị bệnh gan mà nhiều khi liên quan đến dị ứng. Theo nhiều nghiên cứu thử nghiệm và lâm sàng, những triệu chứng này có thể xuất phát từ các yếu tố sau:

    Axit mật.

    Một số chất tự nhiên trong cơ thể: Histamine, Serotonin…

    Tế bào da nhạy cảm.

    Lysophosphatidic acid (LPA) và autotaxin (một loại enzym hình thành LPA). (3)

    3. Nước tiểu sẫm màu

    Đây là triệu chứng cho thấy tế bào hồng cầu trong máu tích tụ quá nhiều bilirubin do gan không phân hủy bình thường. Lúc này, nước tiểu thường có màu như nước chè đặc. (4)

    4. Hơi thở có mùi

    Gan hoạt động như một bộ lọc, có nhiệm vụ tống khứ các chất thải ra khỏi máu và biến đổi một số chất trong máu thành mật để đi vào ruột, từ đó bài tiết ra theo phân. Khi cơ quan bị tổn thương, khả năng lọc những hợp chất chứa lưu huỳnh cũng bị hạn chế. Điều này đồng nghĩa với việc gan bị suy, dẫn đến việc xuất hiện mùi khó chịu trong hơi thở. Tuy nhiên, mùi bất thường này hoàn toàn không liên quan đến vấn đề vệ sinh hay sức khỏe răng miệng. Người bệnh không thể giải quyết bằng phương pháp súc miệng như thông thường.

    5. Đau hạ sườn phải

    Phần lớn các trường hợp đau hạ sườn phải đều mắc bệnh lý về gan, chẳng hạn như xơ gan, ung thư gan… Cơn đau có thể nhói nhưng thường là cảm giác tức nặng, xuất hiện rồi biến mất. Nếu triệu chứng này xảy ra thường xuyên và cường độ tăng dần khiến cơ thể mất khả năng hoạt động bình thường thì người bệnh cần tìm kiếm sự chăm sóc y tế càng sớm càng tốt.

    Ngoài ra, dấu hiệu đi kèm thường là mệt mỏi, chán ăn, buồn nôn, khó tiêu, sụt cân nhanh chóng… Khi tình trạng tiến triển nghiêm trọng hơn, người bệnh còn bị vàng da, vàng mắt và đổi màu nước tiểu.

    6. Màu phân thay đổi

    Đây là một trong những dấu hiệu bệnh gan thường gặp nhất, trong đó phổ biến là tắc mật. Đây là tình trạng đường mật trong cơ quan bị viêm hoặc kích thích, khiến dòng chảy của mật đến ruột bị cản trở.

    Thông thường, muối mật được gan giải phóng ra sẽ làm cho phân có màu vàng. Trong trường hợp cơ quan không sản xuất đủ mật hoặc dòng chảy của mật bị chặn, phân sẽ bạc màu.

    7. Nôn mửa dai dẳng

    Khi gan bị tổn thương, khả năng lọc chất độc ra khỏi cơ thể bị giảm sút nghiêm trọng, từ đó gây ra các vấn đề tiêu hóa bất thường. Lúc này, triệu chứng buồn nôn hoặc buồn nôn và nôn khi ngửi thấy mùi thức ăn. Đây có thể là triệu chứng bệnh gan đã chuyển biến nghiêm trọng, cần tìm kiếm sự chăm sóc y tế càng sớm càng tốt.

    8. Vàng da, vàng mắt

    Đây là triệu chứng cho thấy tế bào hồng cầu trong máu chứa quá nhiều bilirubin (một chất màu vàng cam). Khi những tế bào này chết đi, gan cũng bắt đầu lọc bulirubin ra khỏi máu. Tuy nhiên, nếu cơ quan bị tổn thương, không còn hoạt động bình thường, bilirubin sẽ dần tích tụ và gây ra hiện tượng vàng da, vàng mắt. Đây có thể là dấu hiệu điển hình cho một số bệnh lý sau:

    Viêm gan.

    Bệnh gan liên quan đến rượu.

    Tắc ống mật.

    Ung thư tuyến tụy.

    Ngoài ra, một số loại thuốc như acetaminophen, penicillin, thuốc tránh thai và steroid cũng thường liên quan đến bệnh gan, có thể gây triệu chứng vàng da, vàng mắt ở người bệnh.

    9. Dấu sao mạch trên da

    Dấu sao mạch trên da là phần cuối của tiểu động mạch với các mao mạch tỏa ra bên ngoài giống như chân nhện màu đỏ, hay gặp ở vunguwcj nagy dưới cổ. Đây thường là dấu hiệu bệnh gan mạn tính, hay gặp do uống rượu. Ngoài ra, triệu chứng này cũng xuất hiện ở ⅓ tổng số trường hợp mắc xơ gan. Theo đó, số lượng tổn thương sẽ tương quan với mức độ nghiêm trọng của bệnh lý cũng như sự xuất hiện của chứng giãn tĩnh mạch thực quản và dạ dày. (5)

    10. Xuất hiện các vết bầm tím dưới da

    Khi gan bị tổn thương, lượng protein tạo ra sẽ không đủ để tham gia vào quá trình đông máu, do đó da dễ bị bầm tím và chảy máu hơn bình thường. Hay gặp khi có xơ gan chức năng gan đã suy giảm. (6)

    11. Trướng bụng

    Trướng bụng là một trong những biểu hiện bệnh gan dễ nhận biết nhất, đặc biệt là xơ gan, xảy ra do sự mất cân bằng protein dẫn đến tích tụ dịch. Trong một số trường hợp, dịch còn có thể tích tụ vào các bộ phận khác trên cơ thể, chẳng hạn như tay, chân.

    12. Sưng phù chân

    Dấu hiệu điển hình của bệnh gan nhiễm mỡ là tích tụ chất chất béo trong gan, gây hiện tượng sưng phù chân. Nguyên nhân phổ biến nhất là lạm dụng rượu bia và xuất phát từ thói quen sống thiếu lành mạnh.

    13. Thay đổi tâm trạng và tính cách

    Chức năng gan kém sẽ dẫn đến sự tích tụ chất độc trong cơ thể, lâu dần xâm nhập vào máu và lan đến não. Ban đầu, người bệnh sẽ gặp phải triệu chứng mất tập trung, hay nhầm lẫn, sau đó tác động nghiêm trọng đến chất lượng giấc ngủ, đãng trí, thậm chí là mất phản ứng.

  • Vợ làm nghề gội đầu mátsa đi mua thịt lợn được chủ tiệm góa vợ giảm giá, chồng nghe tin sừngsổ ra chợ định xử luôn người đàn ông bán thịt

    Vợ làm nghề gội đầu mátsa đi mua thịt lợn được chủ tiệm góa vợ giảm giá, chồng nghe tin sừngsổ ra chợ định xử luôn người đàn ông bán thịt

    Vợ anh Tình tên Hòa, làm nghề gội đầu thư giãn ở thị trấn nhỏ. Cô đẹp nết, dễ cười, khách quen đều khen khéo miệng.
    Mấy hôm nay chồng ốm nằm nhà, Hòa ra chợ mua ít thịt nấu cháo.
    Ai ngờ ông Thông – chủ quầy thịt góa vợ, vừa gặp đã cười tươi, bớt luôn cho cô mấy chục nghìn:

    “Người đâu vừa đẹp vừa hiền, bán rẻ cho chị Hòa lấy may.”

    Chuyện nhỏ thôi, nhưng chẳng hiểu sao đến tai anh Tình thì biến thành:

    “Ông Thông đang tán vợ mày đấy, hôm nay còn bảo giảm giá riêng cho cô Hòa nữa cơ.”

    Nghe đến đó, Tình sôi máu.
    Anh đập mạnh chén thuốc, chửi thề một câu rồi vùng dậy:

    “Để tao xem ông ta dám làm gì vợ tao!”

    Anh mặc áo khoác, cầm con dao gọt hoa quả nhét túi, phóng ra chợ trong cơn ghen ngùn ngụt.
    Đi được nửa đường, thì bà Hợi hàng xóm thở hổn hển chạy theo:

    “Tình ơi! Quay về mau! Hòa… Hòa bị công an đưa đi rồi kìa!”

    Tình khựng lại, mặt tái mét:

    “Sao cơ?”

    Bà Hợi thở dốc kể:

    “Người ta vừa bắt cả nhóm massage trá hình trong tiệm gội đầu, nghe nói có cả khách quen bị giữ luôn… mà Hòa bị trùm khăn trùm đầu đưa lên xe công an rồi!”

    Tình đứng chết trân giữa đường, dao trong túi rơi xuống đất kêu “keng”.
    Anh lao về nhà, chợt thấy cái điện thoại của vợ rơi lại trên bàn, màn hình vẫn sáng tin nhắn chưa đọc:

    “Anh Thông đây. Em nhớ lấy thịt cho đứa bé ăn, anh để rẻ vì nó bị thiếu máu. Đừng nói với ai, anh chỉ muốn giúp.”

    Tình run rẩy ngồi sụp xuống, nước mắt trào ra.
    Anh nhớ lại đêm qua, vợ lén giấu mấy tờ hóa đơn thuốc, chỉ nói:

    “Con mình yếu lắm, anh đừng lo…”

    Ngoài ngõ, tiếng xe công an hú dài, hòa trong tiếng người xì xào, mùi thịt heo từ chợ vẫn phảng phất trong gió — ngai ngái, tanh nồng, mà cũng… đắng ngắt.

  • Đi họp lớp, tôi để chiếc BMW ở nhà, chọn đi xe bus: Về đến nhà, nhận được tin nhắn cả đời không thể quên

    Đi họp lớp, tôi để chiếc BMW ở nhà, chọn đi xe bus: Về đến nhà, nhận được tin nhắn cả đời không thể quên

    Tưởng chừng chỉ là buổi họp lớp, nhưng quyết định để lại chiếc BMW ở nhà và đi xe buýt đã mang đến cho người đàn ông này một trải nghiệm không ngờ.

    Bài viết dưới đây là chia sẻ của Hà Lục (Trung Quốc) đang thu hút sự chú ý trên nền tảng Toutiao. 

    Cuối tuần trước, tôi quyết định để lại chiếc BMW trong gara, bắt chuyến xe buýt số 93 đến buổi họp lớp cấp ba tổ chức tại một nhà hàng sang trọng. Sau nhiều năm bôn ba, lập nghiệp và ít liên lạc, tôi muốn trở lại với mọi người một cách giản dị nhất, như thuở còn cùng ngồi chung bàn học.

    Lúc bước vào nhà hàng, tôi nhận ra phần lớn bạn cũ đã đến từ trước. Không khó để nhận ra người bạn ngồi ghế đầu năm xưa giờ là giám đốc chi nhánh ngân hàng. Người từng học không giỏi toán, nay đang điều hành một chuỗi nhà hàng lớn. Họ đến bằng xe sang, mang theo cả người phụ trách truyền thông cá nhân chụp ảnh đăng mạng xã hội.

    Câu chuyện trong bàn tiệc xoay quanh bất động sản, chứng khoán, học phí các trường quốc tế cho con. Tôi ngồi lặng lẽ nghe, mỉm cười gật gù khi có ai đó hỏi thăm: “Dạo này cậu sao”, “Đang làm gì”. Tôi chỉ nói mình đang kinh doanh nhỏ, sống vừa đủ. Không ai hỏi gì thêm.

    Đi họp lớp, tôi để chiếc BMW ở nhà, chọn đi xe bus: Về đến nhà, nhận được tin nhắn cả đời không thể quên- Ảnh 1.

    Ảnh minh hoạ

    Bữa tiệc kết thúc nhanh, mọi người rời đi vội vã, như thể chỉ tham dự cho đủ thủ tục. Tôi đón chuyến xe buýt cuối để kịp về nhà lúc 21h30.

    ADVERTISING

    iTVC from Admicro

    Ngay khi vừa đến sảnh chung cư, mở điện thoại, tôi nhận được một tin nhắn từ Trương Văn – người bạn ngồi cạnh suốt bữa tiệc. Năm xưa, anh bạn này từng là lớp phó học tập.

    “Cảm ơn cậu hôm nay đã đến. Mình biết cậu để xe lại ở nhà vì không muốn phô trương. Cậu vẫn như xưa, khiêm tốn, tinh tế và thật lòng. Mình ngưỡng mộ cậu, không chỉ vì thành công mà vì cậu không cần phải chứng minh điều đó với ai cả. Mình chúc cậu luôn bình an”, lời nhắn của anh bạn.

    Tôi lặng người trước những dòng chữ giản dị ấy. Trong bữa tiệc ồn ào và náo nhiệt, tôi tưởng bản thân chỉ như chiếc bóng lạc lõng giữa ánh đèn chói mắt của sự thành đạt, hóa ra vẫn có người nhìn thấy, và thấu hiểu.

    Trương Văn là người duy nhất năm xưa hay ở lại sau giờ học để dọn lớp cùng tôi. Cậu ấy cũng là người từng âm thầm mang bánh mì cho tôi những hôm quên ăn sáng. Trong lớp, cậu ấy không nổi bật, ít nói, nhưng luôn âm thầm quan sát và sẻ chia. Hôm đó, cậu ấy vẫn một ánh nhìn chân thành giữa đám đông hào nhoáng.

    Sau dòng tin nhắn của Trương Văn, tôi nghĩ về những người bạn cũ, mỗi người một ngã rẽ, một cách sống. Không phải ai thành công cũng cần chứng minh. Không phải ai sống giản dị là không đủ đầy. Và đôi khi, giá trị thật sự nằm trong những điều lặng thầm – như một tin nhắn lúc đêm khuya, đủ để sưởi ấm cả một chặng đường dài.

    Ở thành phố này, ai cũng mải miết chạy theo thứ gọi là “thành đạt”. Tôi học được rằng, không cần nói quá nhiều, không cần thể hiện quá nhiều. Bạn chỉ cần sống đúng với mình, và đủ tinh tế để lắng nghe như Trương Văn đã làm.

    Chiếc BMW vẫn nằm yên trong gara. Những chuyến xe buýt chiều mưa hôm ấy, lại đưa tôi trở về với một điều quan trọng hơn cả: tình bạn, và sự tử tế không cần phô trương.

  • Bất ngờ trở về từ Nhật sau 4 năm XKLĐ, tôi sững sờ thấy dây phơi đầy quần áo trẻ con, người phụ nữ lạ trong nhà gọi mẹ chồng bằng mẹ

    Bất ngờ trở về từ Nhật sau 4 năm XKLĐ, tôi sững sờ thấy dây phơi đầy quần áo trẻ con, người phụ nữ lạ trong nhà gọi mẹ chồng bằng mẹ

    Cánh cổng năm xưa

    Tôi về quê đúng 4 năm 2 tháng kể từ ngày đặt chân sang Nhật làm việc.
    Đêm trước chuyến bay, tôi không chợp mắt. Tôi cứ hình dung cảnh thằng cu Bin – mới 3 tuổi lúc tôi đi – chạy ùa ra ôm mẹ. Tôi tưởng tượng cả căn nhà cũ đang được sửa lại từ số tiền tôi gửi về. Tưởng chồng tôi – Hùng – sẽ nắm tay tôi, nói:
    – Khổ cho em quá, vợ ạ.

    Tôi ôm những tưởng tượng ấy suốt 4 năm ròng. Ngày tôi bay đi, nhà tôi nghèo đến mức mái tôn dột mưa, tường bong vôi, đêm nằm thấy gió thốc vào mặt. Tôi chỉ có một mong muốn: đi làm để đổi đời.

    Tôi gom từng đồng, nhịn ăn, nhịn mặc, làm tăng ca đến kiệt sức – tất cả gửi về cho Hùng.
    Gửi để nuôi con.
    Gửi để xây nhà.
    Gửi để anh đỡ khổ.

    Ấy vậy mà ngày tôi về, đứng trước cánh cổng nhà – tôi chết lặng.

    Cánh cổng mới bằng sắt, sơn màu đen sang trọng. Bên trong, một căn nhà hai tầng mới tinh, sáng choang.

    “Hùng đã xây xong rồi! Giỏi quá…!” – Tôi reo thầm.

    Nhưng đó chỉ mới là cú sốc đầu tiên.


    2. Tiếng trẻ con lạ

    Tôi mở cửa cổng bước vào thì nghe tiếng trẻ con bi bô trong nhà. Giọng không phải của Bin.
    Chuyện đó không khiến tôi nghi ngờ… cho đến khi một giọng phụ nữ trẻ măng cất lên:

    – Con đừng nghịch nữa. Bố về mắng bây giờ.

    Tôi sững người.

    Vừa lúc đó, từ trong nhà, một cô gái tầm 22–23 tuổi bước ra. Cô ta mặc váy hoa, tóc buộc cao, mặt phấn son nhẹ.
    Thấy tôi kéo vali, cô ta thoáng giật mình, rồi nhanh chóng tươi cười:

    – Chị… chị tìm ai ạ?

    Tôi chưa kịp trả lời thì mẹ chồng tôi trong nhà đi ra.
    Bà nhìn tôi như nhìn người xa lạ:
    – Ơ… My đấy à? Sao… về mà không báo trước?

    Tôi nghẹn họng.
    – Con… về thăm nhà, thăm Bin.

    Cô gái trẻ quay sang mẹ chồng tôi, ngọt như mật:
    – Mẹ ơi, bố Hùng bảo chiều nay anh ấy về sớm mà…

    “Mẹ”…?
    Tôi đứng chết trân.

    Cô ta gọi mẹ chồng tôi là “mẹ”?
    Mẹ chồng tôi không phản bác, còn gật đầu rồi dỗ đứa bé đang ôm búp bê.

    Đứa bé khoảng 2 tuổi.
    Hoàn toàn không phải con tôi.


    3. Sự thật phơi bày

    Tôi hỏi như cố nén tiếng run:
    – Đây… là ai?

    Cô gái trẻ đáp tỉnh bơ:
    – Em là Lan. Vợ… của anh Hùng.

    Câu nói như nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.

    – Còn đây… là con anh ấy. – Lan bế đứa bé lên. – Nhà xây xong rồi, chị thấy đẹp không?

    Tôi quay sang mẹ chồng:
    – Mẹ… chuyện này là sao? Bin đâu? Con trai con đâu?

    Mẹ chồng thở dài như thể bà là người đáng thương:
    – Nó gửi thằng Bin cho nhà trẻ trong xã. Tao bận trông nhà cho thằng Hùng đi làm, đâu có thời gian…

    Tôi hét lên:
    – Mẹ để cháu ở nhà trẻ suốt ngày à? Con gửi tiền về để mẹ bỏ bê cháu thế sao?

    Bà lập tức đổi sắc mặt:
    – Tiền gì? Tao tưởng mày gửi để thằng Hùng xây nhà. Nhà này đứng tên nó đấy.

    Tôi nhìn căn nhà sạch sẽ, tầng 2 có ban công, tường ốp đá.
    Tôi hỏi:

    – Con gửi tiền 4 năm, tổng hơn 1 tỷ ba… xây nhà hết bao nhiêu?

    Lan cười nhếch mép:
    – Nhà này tầm tám trăm triệu là xong. Anh Hùng bảo… còn dư thì để anh ấy lo cho mẹ con em.

    Tôi lùi một bước, choáng váng:
    800 triệu cho căn nhà, còn gần 600 triệu… chạy đi đâu?

    Lan nhìn tôi, đôi mắt không che nổi sự hả hê:
    – À, anh ấy bảo chị không về nữa. Anh bảo chị bên Nhật sống rồi, bỏ bê chồng con. Em nghe tội nghiệp nên… em thay chị chăm anh ấy.

    Tôi suýt ngã.

    Người phụ nữ đó “thay tôi chăm chồng tôi”, sống trong căn nhà tôi gửi tiền xây, bế con của chồng tôi, gọi mẹ chồng tôi là “mẹ”.

    Còn con trai tôi – thằng Bin – bị bỏ ở nhà trẻ xã, không ai đoái hoài.


    4. Màn diễn của kẻ bội bạc

    Hùng về lúc chiều.
    Anh ta bước vào sân, thấy tôi đứng đó, mặt tối sầm, rồi lập tức xoa dịu:

    – Ôi My… sao em về mà không báo anh một tiếng?

    Tôi nhìn hắn, câu trả lời bật ra ngay:
    – Để anh kịp giấu con riêng? Kịp đuổi bồ đi?

    Hùng đổi sắc:
    – Em… nghe ai nói?

    Lan chạy lại, ôm lấy tay hắn, nước mắt như được bật nút:
    – Anh ơi, chị ấy về chửi em! Em có làm gì đâu…!

    Mẹ chồng tôi chạy ra:
    – My! Con làm loạn cái gì thế hả?

    Tôi cười cay đắng:
    – Mẹ, đây là con trai con gửi tiền về 4 năm trời sao?

    Lan che miệng:
    – Chị ấy bảo tiền chị ấy gửi đó! Trong khi anh Hùng kể hết cho em rồi. Anh ấy làm công trình vất vả, dành dụm từng đồng…

    Hùng lập tức hùa theo:
    – Đúng! Nhà này là do anh xây. Em đừng ăn nói hồ đồ.

    Tôi lạnh người.

    Họ đã chuẩn bị sẵn kịch bản.
    Họ định dựng tôi thành kẻ bỏ chồng bỏ con.


    5. Sự trở mặt của những kẻ ruột thịt

    Đêm đó, tôi đến nhà trẻ tìm Bin.

    Cháu thấy tôi thì chạy ùa vào lòng:
    – Mẹaaa… mẹ về thật rồi à?

    Tôi ôm con, nước mắt rơi ướt tóc nó.
    Da thằng bé xanh xao, tay chân gầy rộc.

    Cô giáo thở dài:
    – Bố cháu toàn gửi muộn đón sớm. Có hôm để cháu ở đây 12 tiếng liền. Cháu ốm cũng không ai đưa đi khám.

    Tôi bủn rủn.

    Hùng – người tôi yêu, người tôi gửi gắm con – lại bỏ mặc nó như thế.

    Tôi bế Bin về thẳng nhà bố mẹ đẻ.


    6. Tôi quyết trả thù

    Tôi biết khóc không giải quyết được gì.
    Tôi cần tỉnh táo.

    Đêm đó, khi Bin ngủ, tôi lấy điện thoại, mở lại tất cả sao kê từng năm tôi gửi tiền về.
    Tôi ghép chúng vào một file PDF dài gần 60 trang.
    Rồi tôi gọi cho luật sư – bạn của chú họ tôi.

    – Cháu muốn ly hôn, và kiện vụ chiếm đoạt tiền. Nhà đứng tên ai?
    – Hùng.
    – Tốt. Càng dễ xử lý.
    – Sao lại dễ?
    – Cháu có chứng cứ chuyển tiền. Nếu chứng minh mục đích là gửi nuôi con và xây nhà chung, anh ta chiếm dụng bất hợp pháp. Và… con riêng kia chính là điểm yếu lớn nhất của anh ta.

    Tôi im lặng vài giây.
    – Chú, cháu muốn đòi lại tất cả.
    – Cháu sẽ đòi được hơn thế.


    7. Cơn bão ập xuống nhà chồng tôi

    Ba tuần sau, UBND xã gửi giấy mời Hùng.
    Cùng lúc đó, công an huyện bắt đầu điều tra nguồn tiền xây nhà – vì tôi tố cáo anh ta lạm dụng tài sản của vợ đang lao động nước ngoài.

    Lan hoảng loạn, chạy đi chạy lại.
    Mẹ chồng tôi thì đập bàn:
    – My! Con làm gì mà ác vậy? Nhà cửa còn chưa ấm hơi đã kiện!

    Tôi đứng thẳng, trả lời rõ ràng:
    – Con không kiện nhà. Con kiện Hùng. Và kiện cái sự tàn nhẫn của anh ấy đối với con ruột mình.

    Lan gào lên:
    – Nhà này là của anh Hùng! Chị nói linh tinh!

    Tôi cười:
    – Vậy cô chuẩn bị chuyển ra ngoài đi. Vì tòa đã yêu cầu niêm phong, chờ phân chia tài sản.

    Lan tái mét.
    Mẹ chồng đổ sụp xuống ghế.

    Còn Hùng… run như cầy sấy.


    8. Ngày ra tòa

    Tòa hỏi:
    – Số tiền 1 tỷ 320 triệu gửi về, bị đơn Hùng giải trình thế nào?
    Hùng lắp bắp:
    – Tiền đó… là My cho tôi…
    – Có văn bản cho tặng không?
    – Không.

    Luật sư của tôi đưa ra giấy tờ:
    – Đây là tin nhắn Hùng báo “đang xây nhà chung”, “để tiền nuôi con”, “chờ em về ở”. Đây là bằng chứng anh ta dùng tiền cho mục đích chung rồi sang tên riêng – hành vi chiếm đoạt.

    Cả phòng xử im lặng.

    Tòa phán:
    – Chuyển quyền sở hữu nhà lại cho nguyên đơn – chị My.
    – Buộc bị đơn hoàn trả phần tiền chênh lệch còn lại.
    – Con chung do mẹ trực tiếp nuôi.
    – Bị đơn có trách nhiệm chu cấp hàng tháng.

    Lan òa khóc.
    Hùng mặt trắng dã.


    9. Tôi lấy lại tất cả

    Một tháng sau, tôi đứng trước cổng căn nhà ấy – căn nhà tôi từng đau đớn nghĩ là của “vợ bé”.

    Giờ đây, nó thuộc về tôi và Bin.

    Lan dọn đồ, khóc mếu:
    – Chị ác lắm My ơi…
    Tôi lạnh lùng:
    – Ác là khi cô cướp chồng người ta rồi bỏ mặc con người ta.

    Hùng còn định níu kéo:
    – My, anh…
    Tôi dứt khoát:
    – Đời này, tôi chỉ trả thù bằng cách sống tốt hơn thôi. Anh không còn giá trị gì để tôi yêu hay hận.

    Họ đi khỏi cổng.
    Mẹ chồng tôi nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy hối hận.
    Bà thều thào:
    – My… mẹ xin lỗi…

    Tôi đáp:
    – Mẹ xin lỗi Bin ấy, không phải con.

    Rồi tôi đóng cổng lại.


    10. Kết

    Tối hôm đó, tôi đưa Bin lên tầng hai. Từ ban công, gió quê thổi mát.
    Bin ôm cổ tôi:
    – Mẹ ơi, nhà mình đẹp quá!
    Tôi cười:
    – Ừ. Nhà này là của mẹ con mình.

    Nó hỏi:
    – Bố Hùng đâu?
    Tôi nhẹ nhàng:
    – Bố… đi xa rồi. Từ nay mẹ ở đây với con.

    Bin gật đầu, dựa vào vai tôi.

    Gió thổi tung rèm.
    Tôi khẽ nói với chính mình:

    “Cảm ơn đời vì một cú ngã. Để tôi biết đứng dậy bằng đôi chân mạnh nhất của mình.”

  • Đã gần 60 tu:ổ;i nhưng sau 6 năm kết hô:n, tôi vẫn được chồng trẻ hơn 30 tu:ổi gọi là “E;m b:;é mãi chưa lớn” – cuocsongngaymoi.com.vn

    Đã gần 60 tu:ổ;i nhưng sau 6 năm kết hô:n, tôi vẫn được chồng trẻ hơn 30 tu:ổi gọi là “E;m b:;é mãi chưa lớn” – cuocsongngaymoi.com.vn

    Đã gần 60 tu:ổ;i nhưng sau 6 năm k::ết hô:;n, tôi vẫn được chồng trẻ hơn 30 tu:;ổi gọi là “E-m b:;é mãi chưa chịu lớn”, đêm nào cũng được ông xã lấy nước tận giư:;ờng cho uống, một ngày lén theo chồng xuống bếp thì bà::ng ho;àng phát hiện ra bên trong nước có…

    Tôi là Lệ – năm nay 59 t-uổi, tái hôn với chồng kém mình đúng 31 t;/uổi sau lần gặp gỡ định mệnh ở lớp yoga trị liệu.

    Ngay từ đầu, ai cũng nói tôi bị lừ-a, bị “phi công trẻ” nhắm vào khối tài sản sau khi chồng cũ mất để lại: căn nhà 5 tầng ngay trung tâm, 2 sổ tiết kiệm, 1 biệt thự ở biển. Nhưng nhìn cách Việt – chồng mới của tôi – săn sóc tôi từng chút, tôi tin cậu ấy là thật lòng

    Mỗi tối trước khi ngủ, Việt đều gọi tôi là “e;/m b;/é mãi chưa chịu lớn” rồi dúi vào tay tôi ly nước ấm đã pha sẵn mật ong, hoa cúc.
    Cậu còn ân cần dặn:

    – Em uống hết đi rồi ngủ cho ngon. Đêm nào cũng phải uống, anh mới yên tâm được.

    Tôi như được hồi xuân. Hơn 6 năm chung sống, chồng chưa từng to tiếng với tôi nửa lời.
    Tôi nghĩ: “Gặp được Việt là phúc phần còn lại của đời mình.”

    Cho đến một đêm…
    Hôm đó Việt nói:

    – Em ngủ trước đi. Anh xuống bếp nấu nồi chè dưỡng nhan mai mang cho hội yoga.

    Tôi gật đầu, rồi giả vờ nhắm mắt. Nhưng tim tôi bỗng đập thình thịch.

    Không hiểu sao, linh cảm trong tôi nổi lên – thôi thúc tôi phải l-én theo dõi.

    Tôi nhẹ nhàng bước sau lưng chồng, trốn sau vách tường cạnh bếp.

    Việt lấy ly thủy tinh, cẩn thận múc nước ấm, rồi… rút từ trong ngăn kéo ra một lọ nhỏ màu nâu.
    Anh nhỏ vào ly nước của tôi vài giọt chất lỏng trong suốt, không mùi, không màu.
    Sau đó anh mới thả mật ong, hoa cúc như thường lệ.

    Tôi đứng chết trân. Tim đập mạnh như muốn nổ tung.
    Rốt cuộc thứ đó là gì?

    Tôi giả vờ ngủ, không uống. Sáng hôm sau, tôi mang ly nước còn nguyên đi xét nghiệm.

    Hai ngày sau, kết quả trả về.
    Bác sĩ nhìn tôi ki-nh hã-i thông báo…

    …“Trong nước có chứa hàm lượng cao thuốc an thần và một loại hoạt chất ức chế thần kinh trung ương, nếu dùng lâu dài có thể gây lú lẫn, suy giảm trí nhớ, thậm chí lệ thuộc thuốc.”

    Tôi choáng váng, tay run bần bật đến mức đánh rơi tờ kết quả xuống sàn.
    Bao năm qua, mỗi đêm tôi đều uống thứ nước ấy — ngoan ngoãn, tin tưởng, hạnh phúc như một đứa trẻ được ru ngủ bằng lời dỗ ngọt.
    Hóa ra… tôi thật sự đã “chưa chịu lớn”, vì bị ru ngủ trong ảo tưởng.

    Buổi tối hôm đó, tôi vẫn giữ vẻ bình thản như chưa có gì. Việt vẫn gọi tôi bằng cái giọng dịu dàng quen thuộc:
    – Em bé ngoan, uống nước đi rồi anh massage cho nhé.

    Tôi mỉm cười, đón lấy ly nước — nhưng lần này, tôi không uống.
    Tôi để yên, chờ anh ra khỏi phòng, rồi lén đổ phần nước còn lại vào chiếc lọ thủy tinh. Tôi cần bằng chứng.

    Sáng hôm sau, tôi giả vờ ra ngoài mua hoa, nhưng thật ra tìm đến người bạn thân là bác sĩ pháp y. Chị ấy kiểm tra kỹ, rồi khẽ nói:
    – Lệ à… chất này không chỉ là thuốc an thần đâu. Nếu tích tụ lâu ngày, nó có thể làm tổn thương não và tim. Người cho uống lâu dài… thường muốn nạn nhân mất khả năng tự quyết.

    Tôi chết lặng.
    Câu nói của chị như nhát dao cắm vào tim.

    Tối đó, tôi trở về sớm hơn thường lệ. Việt đang ở bếp, vẫn dáng vẻ dịu dàng ấy, tay cầm chiếc ly quen thuộc.
    Tôi bước vào, giọng run run:
    – Anh pha cho em nước nữa à?

    Dụng cụ bếp

    Anh cười:
    – Ừ, em bé phải uống mới ngủ ngon được chứ.

    Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
    – Anh định để em ngủ… đến bao giờ?

    Nụ cười trên môi Việt đông cứng lại.
    Một thoáng, tôi thấy ánh nhìn lạnh lẽo mà suốt 6 năm qua mình chưa từng nhận ra.

    Tôi rút trong túi áo ra bản kết quả xét nghiệm, đặt lên bàn.
    – Anh định giết tôi hay biến tôi thành người mất trí để dễ chiếm tài sản?

    Không khí trong bếp đặc quánh lại.
    Việt im lặng một lúc lâu, rồi bất ngờ thở dài:
    – Em biết rồi à… Nhưng anh chưa bao giờ định hại em. Anh chỉ muốn em phụ thuộc vào anh thôi. Anh sợ một ngày em tỉnh táo quá, em bỏ anh.

    Máy lọc nước

    Tôi nhìn người đàn ông trẻ, đẹp, từng khiến mình tin vào tình yêu sau tuổi xế chiều — giờ đây bỗng trở thành kẻ đáng sợ nhất.

    Giỏ quà tặng

    Đêm đó, tôi rời khỏi căn nhà, chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ và tờ giấy xét nghiệm.
    Ba tháng sau, tôi nộp đơn ly hôn, đồng thời ủy quyền cho luật sư kiểm tra toàn bộ tài sản.

    Ngày ra tòa, Việt vẫn gọi tôi là “Em bé”, ánh mắt tha thiết như ngày đầu.
    Nhưng lần này, tôi chỉ khẽ đáp, giọng bình thản đến tàn nhẫn:

    – Cảm ơn anh. Nhờ anh, tôi mới thật sự lớn lên sau 59 năm cuộc đời.

  • Ngoại tình đã lỗi thời, hiện nay 8 kiểu qh sau đang là mốt, kiểu cuối cùng được rất nhiều người trẻ

    Ngoại tình đã lỗi thời, hiện nay 8 kiểu qh sau đang là mốt, kiểu cuối cùng được rất nhiều người trẻ

    Hôm nay, chúng ta hãy khám phá những mối quan hệ mới này và xem chúng đáp ứng nhu cầu cảm xúc phức tạp và đa dạng của con người hiện đại như thế nào.

    Chung sống không kết hôn và không sinh con

    Trong thời đại phát triển nhanh chóng này, một số người chọn lối sống không kết hôn và sinh con. Họ chú ý hơn đến cảm xúc và sự tự do hiện tại. Hai người đến với nhau vì sức hấp dẫn lẫn nhau, sống với nhau mà không bị gánh nặng bởi những ràng buộc của hôn nhân.

    Họ có thể cùng nhau chia sẻ nỗi buồn và niềm vui trong cuộc sống, cùng nhau gánh vác trách nhiệm cuộc sống nhưng vẫn giữ được không gian độc lập của riêng mình. Loại quan hệ này có thể thiếu đi sự ổn định của hôn nhân truyền thống nhưng lại có nhiều tự do và thoải mái hơn.

    Tình bạn tâm giao

    Ngoài mối quan hệ tình bạn thông thường, hai người còn rất hợp nhau về mặt tinh thần. Họ cùng nhau có thể khám phá ý nghĩa của cuộc sống, chia sẻ những ước mơ nội tâm của mình cũng như hỗ trợ và động viên khi nhau cần nhất. Loại cảm giác này không liên quan đến sự chiếm hữu của tình yêu mà có mối liên hệ tình cảm sâu sắc. Đó là một tình bạn trong sáng và quý giá.

    Tình bạn thân thiết

    Khoảng cách tuổi tác không còn là trở ngại và mối liên kết tình cảm sâu sắc được thiết lập giữa trẻ và lớn tuổi. Người lớn tuổi dùng kinh nghiệm sống của mình để hướng dẫn người trẻ, trong khi người trẻ mang lại năng lượng và ý tưởng mới cho người lớn tuổi. Họ học hỏi lẫn nhau, đánh giá cao lẫn nhau và cùng nhau phát triển.

    Mối quan hệ hợp tác nơi làm việc

    Các đối tác bạn gặp tại nơi làm việc cùng nhau làm việc chăm chỉ để đạt được mục tiêu nghề nghiệp. Họ hợp tác và hỗ trợ lẫn nhau, thiết lập mối quan hệ tình cảm đặc biệt ở nơi làm việc có tính cạnh tranh cao. Cảm giác này bao gồm cả niềm đam mê làm việc cùng nhau và sự ghi nhận, tôn trọng năng lực của nhau.

    Quan hệ xã hội có cùng sở thích

    Những người đến với nhau vì lợi ích chung sẽ tạo thành một cộng đồng sôi động. Họ cùng nhau tham gia vào nhiều hoạt động khác nhau, chia sẻ sở thích và niềm đam mê của nhau và xây dựng mối quan hệ sâu sắc trong quá trình này. Loại mối quan hệ này cho phép mọi người tìm thấy cảm giác thân thuộc và bản sắc trong khi theo đuổi sở thích của mình.

    Kết nối cảm xúc trong thế giới ảo

    Với sự phát triển của Internet, con người cũng có thể thiết lập những mối quan hệ tình cảm thực sự trong thế giới ảo. Thông qua nền tảng xã hội, trò chơi trực tuyến và các kênh khác, mọi người đã kết bạn từ những nơi khác nhau và thậm chí nảy sinh những cảm xúc sâu sắc. Mặc dù mối quan hệ này có thể phải đối mặt với thử thách về khoảng cách và thực tế, nhưng nó cũng mang đến cho mọi người những trải nghiệm cảm xúc hoàn toàn mới.

    Mối quan hệ đặc biệt giữa thú cưng và con người

    Thú cưng đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của con người. Chúng mang đến cho chủ nhân của chúng tình yêu và sự đồng hành vô điều kiện. Người chủ chăm sóc thú cưng chu đáo và đối xử với chúng như những thành viên trong gia đình. Mối quan hệ đặc biệt này giữa con người và động vật mang lại sự ấm áp và thoải mái cho cuộc sống của con người.

    Mối quan hệ đơn thân tự phát triển

    Ngày càng có nhiều người lựa chọn sống độc thân và tập trung vào sự trưởng thành và phát triển bản thân. Họ tận hưởng thời gian ở một mình và không ngừng cải thiện bản thân thông qua học tập, du lịch, tập thể dục,… Trong quá trình này, họ thiết lập mối liên hệ tình cảm sâu sắc với bản thân và học cách yêu thương và chấp nhận bản thân. Mối quan hệ độc thân này không hề cô đơn mà là một trạng thái cuộc sống trọn vẹn và ý nghĩa.

    Nguồn: https://ngoisao.vn/tam/yeu/ngoai-tinh-da-loi-thoi-hien-nay-8-kieu-quan-he-sau-dang-la-mot-kieu-cuoi-cung-duoc-rat-nhieu-nguoi-tre-lua-chon-437031.htm

    Xem thêm: Đàn ông có 4 dấu hiệu này sẽ KHÔNG BAO GIỜ NGOẠI TÌNH dù gái đẹp có chèo kéo

    Người đàn ông một lòng một dạ với gia đình thường có những dấu hiệu rõ ràng. Không phải tất cả nhưng dưới đây là 4 dấu hiệu cho thấy một người đàn ông hoàn toàn chung thủy, vợ khôn khéo nên biết trân trọng.

    1. Sẵn sàng thay đổi bản thân vì vợ

    Một trong những dấu hiệu người đàn ông chung thủy chính là luôn sẵn lòng thay đổi bản thân theo những mong muốn tích cực của vợ. Họ biết lắng nghe và tiếp thu những góp ý từ vợ, cố gắng sửa đổi những thói quen chưa tốt để làm hài lòng bạn đời. Điều này cho thấy họ yêu vợ thật lòng và không muốn làm tổn thương hay khiến vợ buồn lòng. Một người chồng như vậy đáng được trân trọng vì không phải ai cũng có đủ sự yêu thương và nhẫn nại để thay đổi vì người mình yêu.

    2. Chủ động giúp việc nhà

    Người đàn ông yêu vợ sẽ không ngần ngại xắn tay áo giúp đỡ công việc nhà. Họ không coi việc nhà là nhiệm vụ của riêng phụ nữ, mà sẵn sàng chia sẻ để giảm bớt gánh nặng cho vợ. Từ việc nấu ăn, rửa chén đến chăm sóc con cái, họ luôn sẵn lòng làm cùng vợ. Một người chồng như vậy không chỉ giúp vợ đỡ vất vả mà còn thể hiện tình yêu và sự quan tâm chân thành của mình dành cho gia đình.

    3. Chia sẻ mọi chuyện trong cuộc sống

    Người đàn ông một lòng một dạ sẽ không có gì phải giấu giếm vợ. Những chuyện xảy ra ở cơ quan, những mối quan hệ bạn bè, đồng nghiệp, đặc biệt là với người khác giới, họ sẽ đều kể cho vợ biết. Họ hiểu rằng việc chia sẻ sẽ giúp vợ cảm thấy yên tâm hơn, tránh được những hiểu lầm không đáng có. Với họ, việc tâm sự, san sẻ niềm vui nỗi buồn cùng vợ không chỉ là cách thể hiện tình yêu mà còn là sự tôn trọng đối với bạn đời.

    4. Hạn chế tụ tập, uống rượu bia có chừng mực

    Người đàn ông thực sự yêu thương vợ sẽ biết từ chối những buổi tụ tập thâu đêm suốt sáng hay uống rượu bia quá đà. Họ hiểu rằng việc này không chỉ ảnh hưởng đến sức khỏe mà còn làm vợ lo lắng. Vì thế, họ luôn biết giữ chừng mực để nhanh chóng trở về nhà với vợ con. Một người chồng biết điểm dừng như vậy là người đáng tin cậy, luôn ưu tiên gia đình hơn mọi cuộc vui bên ngoài.

    Nếu chồng bạn có những dấu hiệu này, hãy biết quý trọng và vun đắp hôn nhân để tình yêu luôn bền chặt. Vì ngoài kia, không phải ai cũng có được một người chồng hết lòng yêu thương và quan tâm gia đình như thế.

  • Ra tòa kết thúc cuộc hôn nhân 7 năm, vừa rời khỏi cổng, một cuộc điện thoại gọi đến khiến tôi không còn chốn n:ương t:ựa

    Ra tòa kết thúc cuộc hôn nhân 7 năm, vừa rời khỏi cổng, một cuộc điện thoại gọi đến khiến tôi không còn chốn n:ương t:ựa

    Tôi và chồng vừa ra tòa sáng nay, kết thúc 7 năm hôn nhân bằng một tờ giấy l//y h///ôn có chữ ký của hai người.

    Chúng tôi ly hôn trong sự mệt mỏi nhiều hơn là oán hận. Những ngày tháng cuối, anh ấy thường xuyên đi sớm về khuya, ăn cơm cũng không nói nổi một câu tử tế. Tôi thì cáu gắt, lạnh lùng, đóng cửa phòng mỗi tối. Giữa chúng tôi không có người thứ ba, không ai đánh ghen, chỉ là sống cùng nhau mà như 2 người xa lạ, đến một ngày tôi đề nghị ly hôn, anh gật đầu đồng ý, thế là cả 2 đưa nhau ra tòa. Chẳng có nhiều lưu luyến, cứ như thể việc này sớm muộn gì cũng tới, chỉ là ai lên tiếng trước mà thôi.

    Anh nói sẽ chuyển cho tôi 3 tỷ, không gọi là chia tài sản, mà là một khoản bù đắp cho những năm tháng đã qua. Tôi không hỏi thêm, 3 tỷ với tôi là đủ để bắt đầu lại một cuộc sống mới không lệ thuộc.

    Tòa xử nhanh, tôi bước ra khỏi phòng mà nhẹ lòng đến lạ. Chồng cũ đưa mắt nhìn tôi lần cuối rồi quay lưng đi thẳng. Tôi nghĩ thế là hết.

    Nhưng vừa ra khỏi cổng tòa án, điện thoại đã reo…

    Nhưng vừa ra khỏi cổng tòa án, điện thoại đã reo. Màn hình hiện lên cái tên quen thuộc: “Mẹ”. Một dự cảm chẳng lành ập đến.

    “Con à, con về ngay đi con! Bố con…” Giọng mẹ nghẹn lại, đứt quãng. Tim tôi thắt lại. Bố tôi, người đàn ông trụ cột, người mà tôi luôn tin tưởng sẽ ở đó, dù cuộc đời có sóng gió đến đâu.

    “Bố làm sao hả mẹ? Mẹ nói đi!” Tôi hoảng hốt, giọng lạc đi.

    “Bố con… bố con bị tai nạn rồi con ơi! Nặng lắm! Đang cấp cứu ở bệnh viện X.” Mẹ òa khóc nức nở.

    Cả thế giới như sụp đổ dưới chân tôi. Tờ giấy ly hôn trong túi xách bỗng trở nên vô nghĩa. Ba tỷ đồng kia, tôi vừa nghĩ là đủ để bắt đầu lại, giờ đây lại chẳng là gì so với nỗi sợ hãi tột cùng này. Người chồng cũ vừa quay lưng đi, giờ tôi lại bơ vơ giữa dòng người tấp nập. Chốn nương tựa duy nhất, điểm tựa cuối cùng của tôi, giờ đây đang nằm trên giường bệnh, giành giật sự sống. Tôi đứng sững, điện thoại vẫn còn áp vào tai, tiếng khóc của mẹ vẫn văng vẳng, nhưng tôi không còn nghe thấy gì nữa. Chỉ có một khoảng không trống rỗng, lạnh lẽo bao trùm lấy tôi.

  • Chồng đưa người tình về nhà và hét vào mặt vợ: “Cô không xứng đáng ở trong biệt thự này”; chỉ vài phút sau, vợ mang tờ giấy ra, tiểu tam ngất ngay tại chỗ còn cả gia đình đều kinh ngạc khi bên trong đó là…

    Chồng đưa người tình về nhà và hét vào mặt vợ: “Cô không xứng đáng ở trong biệt thự này”; chỉ vài phút sau, vợ mang tờ giấy ra, tiểu tam ngất ngay tại chỗ còn cả gia đình đều kinh ngạc khi bên trong đó là…

    5 PHÚT SAU, VỢ ĐƯA RA MỘT TỜ GIẤY KHIẾN TIỂU TAM QUỴ GỐI TẠI CHỖ…**

    Tôi kết hôn 8 năm, một tay quán xuyến nhà cửa và chăm mẹ chồng nằm liệt giường gần 3 năm.
    Chồng đi làm ăn xa, mỗi tháng gửi về vài triệu coi như “tiền nhà”.
    Biệt thự này là nhà bố mẹ chồng để lại, tôi chưa bao giờ dám nghĩ nó thuộc về mình.

    Hôm đó anh báo sẽ về sớm.
    Tôi còn vui vì nghĩ chồng nhớ nhà.

    Cho đến khi tôi mở cửa…
    Anh đứng đó cùng một cô gái trẻ, váy ngắn, son đỏ, tay khoác tay anh tình tứ.

    Không kịp chào hỏi, chồng tôi gằn giọng:

    – “Từ hôm nay cô dọn khỏi nhà. Tôi đưa Linh (tiểu tam) về đây ở. Cô không xứng ở căn biệt thự này.”

    Tôi đứng chết lặng.
    Tiểu tam còn nhìn quanh rồi cười nhạt:

    – “Nhà to vậy mà chị ở bừa thế này? Không hợp với người sang như anh ấy đâu.”

    Tôi nuốt nghẹn, chẳng hiểu mình đã làm gì để bị đuổi khỏi chính ngôi nhà mà tôi chăm sóc suốt bao năm.
    Nhưng tôi cũng không gào thét, vì ở đời… càng bị dồn, người ta càng tỉnh.

    Tôi đi vào phòng, mở ngăn kéo lấy một tệp giấy màu vàng.
    Trở ra, tôi đưa thẳng cho chồng:

    – “Anh ký đi đã rồi muốn làm gì thì làm.”

    Chồng tôi cười khẩy:

    – “Đơn ly hôn hả? Quá tốt! Cô biến đi sớm lại nhẹ người tôi.”

    Nhưng khi anh ta lật sang trang thứ hai, nụ cười vụt tắt.

    Mặt anh trắng bệch, môi run lên:

    – “Cái… cái gì đây?”

    Linh (tiểu tam) tò mò giật xem, xong lập tức quỵ xuống, tay run lập cập:

    – “Trời ơi… chị là… chị là chủ nhà? Chị đứng tên sổ đỏ ạ??”

    Tờ giấy không phải ly hôn.
    Mà là Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất —
    toàn bộ căn biệt thự, đất sân vườn… đều đứng tên tôi.

    Không phải do mẹ chồng cho, cũng không phải chồng sang tên.
    Mà do chính bố mẹ ruột tôi mua tặng từ trước khi cưới, tôi giấu vì không muốn bên nội nghĩ mình khoe của.

    Chồng tôi trợn mắt:

    – “Không… không thể nào! Căn này là của bố mẹ tôi!”

    Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, bình thản:

    – “Anh thử nhìn kỹ năm sang tên đi.
    Năm đó bố mẹ anh đã thế chấp nhà để trả nợ, ngân hàng siết nợ.
    Ba mẹ tôi bỏ tiền ra mua lại. Tôi xin giữ kín để anh đỡ tự ái.
    Và đây…” — tôi đặt thêm một tờ giấy lên bàn —
    “…là hợp đồng mua bán có đủ chữ ký của bố mẹ anh.”

    Tiểu tam ôm miệng, mắt đỏ hoe:

    – “Anh… anh nói anh giàu, nhà to… hóa ra là nhà của vợ anh??”

    Chồng tôi đứng đực ra, cả người như bị rút hết sức.
    Một lúc lâu sau anh mới thốt lên:

    – “Em… em đừng đuổi anh…”

    Tôi chỉ nhẹ nhàng nói:

    – “Anh bảo tôi không xứng ở biệt thự này.
    Vậy giờ anh dọn đi. Còn Linh… nếu cần, tôi gọi taxi giúp.”

    Tiểu tam bật khóc, cúi đầu xin lỗi rồi chạy thẳng ra cổng.
    Còn chồng tôi đứng chôn chân, mắt đỏ ngầu, vừa hối hận vừa nhục nhã.

    Tôi mở cửa:

    – “Đi đi. Tôi đã chịu đủ rồi.”

    Và giây phút đó tôi mới hiểu:
    Đàn bà hiền quá sẽ bị coi thường. Nhưng một khi họ mở miệng, cả căn nhà sẽ thay đổi.

  • Anh cả giàu có tuyên bố s:ốc về tiền ph:úng viế:ng bố, cả nhà c:ãi nhau nảy lửa

    Anh cả giàu có tuyên bố s:ốc về tiền ph:úng viế:ng bố, cả nhà c:ãi nhau nảy lửa

    Vì khoản tiền phúng viếng đám ma bố, người anh cả giàu có đã cho tôi một cái nhìn khắc nghiệt và đầy chua xót.

    Bố mẹ tôi sinh được 3 người con trai, tôi là con thứ 2. Tất cả chúng tôi đều đã lập gia đình. Bố mẹ sống cùng người con cả.

    Hoàn cảnh của 3 anh em nhiều khác biệt. Anh cả tôi làm nghề buôn hàng khô, mỗi tháng chở khoảng 15 chuyến hàng lên miền ngược bán. Nghe đâu, mỗi chuyến như vậy lãi cả chục triệu đồng. Có lần, chị dâu cả khoe, của nả nhà chị tính cả tiền, vàng lẫn đất đai phải ăn đến 3 đời không hết.

    Tôi và người em út làm nông và chăn nuôi nên kinh tế chỉ đủ ăn, đủ mặc, lo cho con cái học hành.

    Nghe anh cả sân si về số tiền phúng viếng tang cha, lòng tôi đầy chua xót. Ảnh minh họa

    Mọi việc trong nhà, từ tiền giỗ chạp, tiền thuốc men, chữa bệnh của bố mẹ, 3 anh em tôi luôn chia đều. Thậm chí, xét về công sức chăm sóc bố mẹ dù là ở viện hay ở nhà, tôi và em út còn bỏ ra nhiều hơn vì vợ chồng anh cả bận ngược xuôi buôn bán.

    Mấy lần, vợ tôi phàn nàn: “Nhà anh kỳ cục. Chăm bố mẹ là bổn phận chung của các con, ai ít thời gian thì phải bỏ nhiều tiền và ngược lại.

    Đằng này, người giàu nhất thì cứ thong dong, 2 đứa con nghèo lại tối mặt tối mũi, vừa lo kiếm ăn vừa lo chăm bố mẹ. Đấy là em chưa nói, anh cả ở chung, được hưởng đất đai, của nả nhiều hơn thì phải gánh vác nhiều hơn mới đúng”.

    Tôi hiểu rõ hơn ai hết điều ấy nhưng vẫn đe vợ không được hé răng với người ngoài. Phận làm con, chăm sóc bố mẹ lúc già cả, ốm đau là cái tâm chứ đâu chỉ là trách nhiệm.

    Nhưng người anh cả giàu có của tôi đã cho tôi một cái nhìn khác, khắc nghiệt và chua xót hơn nhiều.

    Đầu năm 2024, mẹ tôi qua đời. Khoản tiền phúng viếng sau đám tang 3 anh em thống nhất đưa cho bố giữ, rồi khi bố ốm đau thì sẵn lấy ra lo, riêng tiền viếng vào đợt giỗ 49, 100 ngày thì đem ra làm cỗ. Mọi sự êm xuôi, không một lời phàn nàn, tị nạnh.

    Cách đây 1 tháng, bố tôi qua đời, mọi sự mới hóa mớ bòng bong. Ngay sau đám tang, anh em tôi ngồi lại kiểm kê tiền phúng viếng. Tổng số tiền thu được là gần 100 triệu đồng, tên người viếng và số tiền cụ thể đều được ghi chép cẩn thận.

    Cha mẹ đã mất cả rồi, tôi và em út đề xuất dùng số tiền phúng viếng đó lo tang lễ bố, thừa đâu thì để dành cho đợt giỗ 49 ngày.

    Nào ngờ, anh cả tôi nói sốc: “Chẳng cần nói thì các chú cũng biết, tôi làm ăn lớn, bạn bè, khách khứa đến viếng rất đông, tiền viếng cũng nhiều. Số tiền phúng viếng này phải đến 2/3 là của tôi. Giờ bảo đem hết ra lo đám, thế tôi thiệt quá à?”.

    Thì ra, anh cả tôi toan tính thiệt hơn, muốn tiền viếng thăm của ai thì người đó nhận, sau này sẵn mang đi trả nợ. Tôi nghe mà chua xót trong lòng.

    Em út của tôi vẫn cố thỏa thuận: “Xưa đám tang mẹ thế nào thì giờ đám tang cha vẫn vậy cho dễ tính. 100 triệu tiền phúng viếng này ngoài người quen của mỗi anh em thì còn có người quen của bố mẹ, họ hàng chung của gia đình. Giờ anh cả muốn rạch ròi thì tính đến bao giờ mới xong”.

    “Tiền có đồng, cá có con. Đã tính là phải xong”, anh cả tôi chốt. Và thế là mấy anh em lại xúm vào rà sổ, tính toán chi li, chia chác từng đồng tiền phúng viếng. Chốt lại, phong bì liên quan đến ai người đó giữ, khoản viếng thăm chung đem ra làm cỗ.

    Tôi cầm trong tay hơn 10 triệu đồng tiền phúng viếng bố mà tan nát cõi lòng. Lần chia chác này, có lẽ cũng chia rẽ luôn tình cảm anh em, khi em út tôi tuyên bố: “Em chỉ làm chung nốt 49 và 100 ngày của bố. Sau đó, em tự cúng riêng”.

    Tôi nghe được đâu đó câu nói “Tiền phúng điếu chính thực là khoản nợ cuối cùng mà người chết phải mang dù đã chết rồi”. Quả thực, ngay khi đã lo toan trọn vẹn cho bố mẹ từ lúc ốm đau đến khi bố mẹ nằm xuống, tôi vẫn thấy 3 anh em quả là những đứa con bất hiếu.

  • Về nhà sau ca trực muộn, vợ s:ững s:ờ thấy chồng ô:m b:ồ ngủ tít, cô lẳng lặng lấy ghế ngồi chờ và cái kết hả dạ

    Về nhà sau ca trực muộn, vợ s:ững s:ờ thấy chồng ô:m b:ồ ngủ tít, cô lẳng lặng lấy ghế ngồi chờ và cái kết hả dạ

    Lan bước vào nhà, đôi giày cao gót khẽ gõ trên sàn gỗ tạo nên âm thanh quen thuộc. Đồng hồ tường chỉ mười giờ đêm. Ngôi nhà chìm trong im lặng, khác thường đến mức khiến cô khựng lại.

    Hôm nay là kỷ niệm mười năm ngày cưới. Ca trực muộn ở bệnh viện vừa kết thúc, cô tranh thủ ghé lấy chiếc đồng hồ mà cô đã đặt khắc tên hai vợ chồng – món quà nhỏ cho chồng, người bạn đời cô từng nghĩ sẽ cùng đi đến cuối con đường. Cô vẫn giữ nụ cười trên môi, cho đến khi cảm giác bất an len lỏi vào tim.

    Không tiếng tivi, không mùi đồ ăn khuya. Không cả tiếng Nam gọi từ phòng bếp như mọi khi. Chỉ có bóng tối và sự im ắng lạnh lẽo.

    Cô đặt túi xách xuống, cởi áo khoác và bước lên cầu thang. Cửa phòng ngủ khép hờ, ánh đèn ngủ vàng nhạt hắt ra. Lan khẽ đẩy cửa.

    Cảnh tượng trước mắt khiến máu trong người cô như đông lại.

    Nam – chồng cô – đang nằm trên giường, tay choàng qua người một phụ nữ lạ. Cả hai ngủ say, chăn mỏng trượt xuống để lộ bờ vai trần của cô gái kia. Một cảnh tượng như tát thẳng vào mặt Lan, khiến cô phải bấu mạnh vào khung cửa để không khuỵu xuống.

    Tim đập dồn dập. Cổ họng nghẹn cứng. Nhưng rồi, thay vì gào lên, đập phá hay làm loạn, một cơn lạnh tràn khắp người cô. Không một tiếng khóc, không một lời trách mắng, chỉ là sự lặng im đến đáng sợ.

    Lan lùi bước, đi xuống nhà dưới. Cô kéo một chiếc ghế gỗ, mang trở lên phòng. Tiếng chân kéo ghế, tiếng bước chân nặng nề, nhưng người trên giường vẫn không thức giấc. Lan đặt ghế ngay bên mép giường, ngồi xuống, khoanh tay, mắt nhìn thẳng vào hai kẻ đang phản bội.

    Cô ngồi đó – không biết bao lâu – chỉ thấy trong lòng mình như một cuốn phim quay chậm: Mười năm yêu nhau, vượt qua những ngày khó khăn nhất. Mười năm mà cô từng tin là trọn vẹn. Và từng dấu hiệu bất thường trong những tháng gần đây giờ như được xâu chuỗi lại, rõ ràng không thể chối cãi.

    Khoảng hai mươi phút sau, Nam cựa mình. Anh mở mắt, mơ màng nhìn quanh, rồi giật bắn khi thấy Lan ngồi đó, như một bóng ma đang đợi anh tỉnh mộng.

    “Lan… Em… Sao em về sớm vậy?” – anh lắp bắp, kéo vội chăn che cơ thể. Cô gái kia cũng choàng dậy, mặt tái đi khi thấy Lan, ánh mắt hoảng hốt như kẻ trộm bị bắt quả tang.

    “Chị… chị là ai?” – cô ta hỏi, giọng lạc đi.

    Lan không trả lời ngay. Cô đứng dậy, bước đến tủ quần áo, lấy ra một chiếc vali cũ. Từng chiếc áo sơ mi, từng đôi tất của Nam được cô xếp vào gọn gàng, không chút vội vã.

    “Tôi là vợ hợp pháp của người đàn ông đang nằm cạnh cô. Và hôm nay là kỷ niệm mười năm cưới của chúng tôi.” – cô vừa nói vừa gập áo.

    Không khí đặc quánh trong phòng. Nam như hóa đá. Cô gái tên Minh – Lan nghe anh gọi thế – cúi mặt, không đáp.

    Lan ngước nhìn cô ta: “Cô có biết anh ấy có vợ không?”

    Minh lí nhí: “Tôi… Anh ấy nói đã ly thân…”

    Lan mỉm cười, nhưng nụ cười ấy khiến cả hai người kia lạnh sống lưng. Cô không nói gì thêm. Khi chiếc vali đã đầy, cô kéo khóa, đặt nó cạnh cửa. Nam bước tới, định nắm tay cô.

    “Lan, nghe anh giải thích. Mọi chuyện không như em nghĩ… Anh—”

    “Anh nghĩ tôi ngồi đây nửa tiếng chỉ để nghe lời xin lỗi sao?” – Lan ngắt lời, giọng vẫn nhẹ nhàng, nhưng rắn như thép.

    “Không. Tôi ngồi để chắc rằng mình không làm gì ngu xuẩn. Tôi đã định ném chiếc đồng hồ vào mặt anh. Nhưng giờ tôi thấy… không đáng.”

    Cô chỉ tay về phía cửa. “Cả hai ra khỏi nhà tôi. Ngay bây giờ.”

    Nam ngỡ ngàng: “Em không có quyền đuổi anh ra khỏi nhà…”

    Lan nhìn anh, ánh mắt lạnh buốt: “Tôi sẽ gọi luật sư ngay đêm nay, và gửi đơn ly hôn đầu tuần. Còn nếu anh không rời đi ngay, tôi sẽ gọi bảo vệ khu dân cư. Tin tôi đi, họ sẽ rất sẵn lòng đưa một người đàn ông phản bội rời khỏi nhà vợ mình giữa đêm.”

    Minh vội vã nhặt quần áo, tránh ánh nhìn của Lan. Nam do dự, nhưng ánh mắt cô không cho anh cơ hội. Anh lặng lẽ kéo vali, bước ra ngoài. Cánh cửa khép lại sau lưng anh – nặng nề và dứt khoát.

    Lan ngồi xuống, lần này là để thở. Không giận dữ, không gào khóc. Chỉ là một sự mỏi mệt đến tận xương tủy. Cô cầm điện thoại, gõ từng chữ:

    “Chuẩn bị giấy tờ ly hôn. Tôi muốn xong trước cuối tháng.”

    Sáng hôm sau, Lan dậy sớm, pha cà phê như mọi ngày. Nhưng lần này, lòng cô không còn nặng nề. Điện thoại sáng lên với hàng loạt tin nhắn từ Nam, nhưng cô không mở. Cô đã chọn xong.

    Một tuần sau, Nam đến, đứng trước cửa với bó hoa và lời xin lỗi vụng về. Lan nhìn anh, nở một nụ cười nhẹ:

    “Anh đã có cơ hội rồi, Nam. Và anh đánh mất nó.”

    Cô khép cửa. Không cần đợi anh nói thêm điều gì.

    Chiều hôm đó, Lan đứng trước gương, chiếc đồng hồ khắc tên hai người vẫn còn trong hộp. Cô đeo thử lên tay, nhìn nó thật lâu, rồi tháo ra, đặt trở lại vào hộp.

    “Món quà này không còn người nhận,” cô lẩm bẩm, khép nắp hộp, và quay người bước ra cửa.

    Bầu trời tháng Bảy cao và trong. Lan hít một hơi thật sâu. Chặng đường phía trước sẽ không dễ, nhưng ít nhất, đó là con đường của riêng cô – không còn phản bội, không còn đợi chờ vô vọng.

    Cô đã chọn chính mình. Và đó là lựa chọn đúng nhất cuộc đời.

    Kết truyện: Chọn chính mình là món quà đẹp nhất

    Từ sau cái đêm bị đuổi khỏi nhà, Nam cố gắng liên lạc với Lan mỗi ngày. Anh nhắn tin, gọi điện, gửi email, thậm chí viết cả thư tay. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng tuyệt đối.

    Còn Minh – cô gái từng nằm bên anh – cũng biến mất không một lời từ biệt. Sau đêm hôm đó, cô chủ động cắt đứt liên lạc. Không một cuộc gọi, không một tin nhắn. Nam đã tìm gặp, muốn giữ lại mối quan hệ, nhưng Minh lạnh lùng:

    “Tôi không muốn là kẻ phá hoại. Anh lừa tôi. Tôi nghĩ anh đã ly thân. Giờ thì… tôi không muốn dính vào nữa.”

    Cô bỏ đi, để lại Nam với khoảng trống lớn hơn anh tưởng. Anh mất vợ, mất người tình, mất luôn cả sự tự trọng từng có.

    Lan thì khác.

    Từ sau khi ký đơn ly hôn, cô như lột xác. Cô dồn tâm trí vào công việc, bắt đầu nhận thêm những ca khó ở bệnh viện. Sự tận tụy và bình tĩnh của cô khiến cấp trên chú ý. Sau ba tháng, cô được đề cử vào vị trí phó khoa – một bước tiến mà cô từng ngại dấn thân vì gia đình.

    Bạn bè bảo Lan rạng rỡ hơn xưa, ánh mắt sáng, giọng nói tự tin, không còn trĩu nặng như trước. Cô bắt đầu tập yoga, đi du lịch cuối tuần, đọc lại những cuốn sách yêu thích đã lâu không mở. Cô không vội yêu ai, nhưng cũng không đóng cửa trái tim – cô đơn, nhưng không cô độc.

    Một lần, tình cờ Lan gặp Nam ở quán cà phê gần bệnh viện. Anh ngồi một mình, trông tiều tụy, gầy hẳn đi. Khi thấy cô, anh đứng dậy ngay, định bước đến, nhưng cô chỉ khẽ gật đầu chào và đi ngang qua.

    Không giận, không thù. Chỉ là một người đã đi qua nhau – mãi mãi.

    Tối đó, Lan về nhà, mở tủ, thấy lại chiếc hộp đựng đồng hồ. Cô mở ra, ngắm nhìn món quà từng chuẩn bị với cả yêu thương, rồi khẽ thở dài.

    Nhưng lần này, cô không buồn.

    Cô đã hiểu:

    Tình yêu không đủ để giữ một người, nếu người đó không còn muốn ở lại.

    Và sự ra đi của họ, đôi khi lại là khởi đầu cho chính mình.

    Cô đóng hộp lại, ghi lên dòng chữ: “Món quà của quá khứ.”

    Rồi cất nó vào ngăn dưới cùng.

    Ngày mai, cô có ca phẫu thuật quan trọng.

    Và cuộc sống phía trước đang rộng mở chờ cô bước tiếp – kiêu hãnh, vững vàng.

    Nguồn: https://yeucuocsong.vn/ve-nha-sau-ca-truc-muon-vo-sung-so-thay-chong-om-bo-ngu-tit-co-lang-lang-lay-ghe-ngoi-cho-va-cai-ket-ha-da/