Tác giả: admin

  • Đã gần 60 tu:ổ;i nhưng sau 6 năm kết hô:n, tôi vẫn được chồng trẻ hơn 30 tu:ổi gọi là “E;m b:;é mãi chưa lớn” – cuocsongngaymoi.com.vn

    Đã gần 60 tu:ổ;i nhưng sau 6 năm kết hô:n, tôi vẫn được chồng trẻ hơn 30 tu:ổi gọi là “E;m b:;é mãi chưa lớn” – cuocsongngaymoi.com.vn

    Đã gần 60 tu:ổ;i nhưng sau 6 năm k::ết hô:;n, tôi vẫn được chồng trẻ hơn 30 tu:;ổi gọi là “E-m b:;é mãi chưa chịu lớn”, đêm nào cũng được ông xã lấy nước tận giư:;ờng cho uống, một ngày lén theo chồng xuống bếp thì bà::ng ho;àng phát hiện ra bên trong nước có…

    Tôi là Lệ – năm nay 59 t-uổi, tái hôn với chồng kém mình đúng 31 t;/uổi sau lần gặp gỡ định mệnh ở lớp yoga trị liệu.

    Ngay từ đầu, ai cũng nói tôi bị lừ-a, bị “phi công trẻ” nhắm vào khối tài sản sau khi chồng cũ mất để lại: căn nhà 5 tầng ngay trung tâm, 2 sổ tiết kiệm, 1 biệt thự ở biển. Nhưng nhìn cách Việt – chồng mới của tôi – săn sóc tôi từng chút, tôi tin cậu ấy là thật lòng

    Mỗi tối trước khi ngủ, Việt đều gọi tôi là “e;/m b;/é mãi chưa chịu lớn” rồi dúi vào tay tôi ly nước ấm đã pha sẵn mật ong, hoa cúc.
    Cậu còn ân cần dặn:

    – Em uống hết đi rồi ngủ cho ngon. Đêm nào cũng phải uống, anh mới yên tâm được.

    Tôi như được hồi xuân. Hơn 6 năm chung sống, chồng chưa từng to tiếng với tôi nửa lời.
    Tôi nghĩ: “Gặp được Việt là phúc phần còn lại của đời mình.”

    Cho đến một đêm…
    Hôm đó Việt nói:

    – Em ngủ trước đi. Anh xuống bếp nấu nồi chè dưỡng nhan mai mang cho hội yoga.

    Tôi gật đầu, rồi giả vờ nhắm mắt. Nhưng tim tôi bỗng đập thình thịch.

    Không hiểu sao, linh cảm trong tôi nổi lên – thôi thúc tôi phải l-én theo dõi.

    Tôi nhẹ nhàng bước sau lưng chồng, trốn sau vách tường cạnh bếp.

    Việt lấy ly thủy tinh, cẩn thận múc nước ấm, rồi… rút từ trong ngăn kéo ra một lọ nhỏ màu nâu.
    Anh nhỏ vào ly nước của tôi vài giọt chất lỏng trong suốt, không mùi, không màu.
    Sau đó anh mới thả mật ong, hoa cúc như thường lệ.

    Tôi đứng chết trân. Tim đập mạnh như muốn nổ tung.
    Rốt cuộc thứ đó là gì?

    Tôi giả vờ ngủ, không uống. Sáng hôm sau, tôi mang ly nước còn nguyên đi xét nghiệm.

    Hai ngày sau, kết quả trả về.
    Bác sĩ nhìn tôi ki-nh hã-i thông báo…

    …“Trong nước có chứa hàm lượng cao thuốc an thần và một loại hoạt chất ức chế thần kinh trung ương, nếu dùng lâu dài có thể gây lú lẫn, suy giảm trí nhớ, thậm chí lệ thuộc thuốc.”

    Tôi choáng váng, tay run bần bật đến mức đánh rơi tờ kết quả xuống sàn.
    Bao năm qua, mỗi đêm tôi đều uống thứ nước ấy — ngoan ngoãn, tin tưởng, hạnh phúc như một đứa trẻ được ru ngủ bằng lời dỗ ngọt.
    Hóa ra… tôi thật sự đã “chưa chịu lớn”, vì bị ru ngủ trong ảo tưởng.

    Buổi tối hôm đó, tôi vẫn giữ vẻ bình thản như chưa có gì. Việt vẫn gọi tôi bằng cái giọng dịu dàng quen thuộc:
    – Em bé ngoan, uống nước đi rồi anh massage cho nhé.

    Tôi mỉm cười, đón lấy ly nước — nhưng lần này, tôi không uống.
    Tôi để yên, chờ anh ra khỏi phòng, rồi lén đổ phần nước còn lại vào chiếc lọ thủy tinh. Tôi cần bằng chứng.

    Sáng hôm sau, tôi giả vờ ra ngoài mua hoa, nhưng thật ra tìm đến người bạn thân là bác sĩ pháp y. Chị ấy kiểm tra kỹ, rồi khẽ nói:
    – Lệ à… chất này không chỉ là thuốc an thần đâu. Nếu tích tụ lâu ngày, nó có thể làm tổn thương não và tim. Người cho uống lâu dài… thường muốn nạn nhân mất khả năng tự quyết.

    Tôi chết lặng.
    Câu nói của chị như nhát dao cắm vào tim.

    Tối đó, tôi trở về sớm hơn thường lệ. Việt đang ở bếp, vẫn dáng vẻ dịu dàng ấy, tay cầm chiếc ly quen thuộc.
    Tôi bước vào, giọng run run:
    – Anh pha cho em nước nữa à?

    Dụng cụ bếp

    Anh cười:
    – Ừ, em bé phải uống mới ngủ ngon được chứ.

    Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
    – Anh định để em ngủ… đến bao giờ?

    Nụ cười trên môi Việt đông cứng lại.
    Một thoáng, tôi thấy ánh nhìn lạnh lẽo mà suốt 6 năm qua mình chưa từng nhận ra.

    Tôi rút trong túi áo ra bản kết quả xét nghiệm, đặt lên bàn.
    – Anh định giết tôi hay biến tôi thành người mất trí để dễ chiếm tài sản?

    Không khí trong bếp đặc quánh lại.
    Việt im lặng một lúc lâu, rồi bất ngờ thở dài:
    – Em biết rồi à… Nhưng anh chưa bao giờ định hại em. Anh chỉ muốn em phụ thuộc vào anh thôi. Anh sợ một ngày em tỉnh táo quá, em bỏ anh.

    Máy lọc nước

    Tôi nhìn người đàn ông trẻ, đẹp, từng khiến mình tin vào tình yêu sau tuổi xế chiều — giờ đây bỗng trở thành kẻ đáng sợ nhất.

    Giỏ quà tặng

    Đêm đó, tôi rời khỏi căn nhà, chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ và tờ giấy xét nghiệm.
    Ba tháng sau, tôi nộp đơn ly hôn, đồng thời ủy quyền cho luật sư kiểm tra toàn bộ tài sản.

    Ngày ra tòa, Việt vẫn gọi tôi là “Em bé”, ánh mắt tha thiết như ngày đầu.
    Nhưng lần này, tôi chỉ khẽ đáp, giọng bình thản đến tàn nhẫn:

    – Cảm ơn anh. Nhờ anh, tôi mới thật sự lớn lên sau 59 năm cuộc đời.

  • Ngoại tình đã lỗi thời, hiện nay 8 kiểu qh sau đang là mốt, kiểu cuối cùng được rất nhiều người trẻ

    Ngoại tình đã lỗi thời, hiện nay 8 kiểu qh sau đang là mốt, kiểu cuối cùng được rất nhiều người trẻ

    Hôm nay, chúng ta hãy khám phá những mối quan hệ mới này và xem chúng đáp ứng nhu cầu cảm xúc phức tạp và đa dạng của con người hiện đại như thế nào.

    Chung sống không kết hôn và không sinh con

    Trong thời đại phát triển nhanh chóng này, một số người chọn lối sống không kết hôn và sinh con. Họ chú ý hơn đến cảm xúc và sự tự do hiện tại. Hai người đến với nhau vì sức hấp dẫn lẫn nhau, sống với nhau mà không bị gánh nặng bởi những ràng buộc của hôn nhân.

    Họ có thể cùng nhau chia sẻ nỗi buồn và niềm vui trong cuộc sống, cùng nhau gánh vác trách nhiệm cuộc sống nhưng vẫn giữ được không gian độc lập của riêng mình. Loại quan hệ này có thể thiếu đi sự ổn định của hôn nhân truyền thống nhưng lại có nhiều tự do và thoải mái hơn.

    Tình bạn tâm giao

    Ngoài mối quan hệ tình bạn thông thường, hai người còn rất hợp nhau về mặt tinh thần. Họ cùng nhau có thể khám phá ý nghĩa của cuộc sống, chia sẻ những ước mơ nội tâm của mình cũng như hỗ trợ và động viên khi nhau cần nhất. Loại cảm giác này không liên quan đến sự chiếm hữu của tình yêu mà có mối liên hệ tình cảm sâu sắc. Đó là một tình bạn trong sáng và quý giá.

    Tình bạn thân thiết

    Khoảng cách tuổi tác không còn là trở ngại và mối liên kết tình cảm sâu sắc được thiết lập giữa trẻ và lớn tuổi. Người lớn tuổi dùng kinh nghiệm sống của mình để hướng dẫn người trẻ, trong khi người trẻ mang lại năng lượng và ý tưởng mới cho người lớn tuổi. Họ học hỏi lẫn nhau, đánh giá cao lẫn nhau và cùng nhau phát triển.

    Mối quan hệ hợp tác nơi làm việc

    Các đối tác bạn gặp tại nơi làm việc cùng nhau làm việc chăm chỉ để đạt được mục tiêu nghề nghiệp. Họ hợp tác và hỗ trợ lẫn nhau, thiết lập mối quan hệ tình cảm đặc biệt ở nơi làm việc có tính cạnh tranh cao. Cảm giác này bao gồm cả niềm đam mê làm việc cùng nhau và sự ghi nhận, tôn trọng năng lực của nhau.

    Quan hệ xã hội có cùng sở thích

    Những người đến với nhau vì lợi ích chung sẽ tạo thành một cộng đồng sôi động. Họ cùng nhau tham gia vào nhiều hoạt động khác nhau, chia sẻ sở thích và niềm đam mê của nhau và xây dựng mối quan hệ sâu sắc trong quá trình này. Loại mối quan hệ này cho phép mọi người tìm thấy cảm giác thân thuộc và bản sắc trong khi theo đuổi sở thích của mình.

    Kết nối cảm xúc trong thế giới ảo

    Với sự phát triển của Internet, con người cũng có thể thiết lập những mối quan hệ tình cảm thực sự trong thế giới ảo. Thông qua nền tảng xã hội, trò chơi trực tuyến và các kênh khác, mọi người đã kết bạn từ những nơi khác nhau và thậm chí nảy sinh những cảm xúc sâu sắc. Mặc dù mối quan hệ này có thể phải đối mặt với thử thách về khoảng cách và thực tế, nhưng nó cũng mang đến cho mọi người những trải nghiệm cảm xúc hoàn toàn mới.

    Mối quan hệ đặc biệt giữa thú cưng và con người

    Thú cưng đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của con người. Chúng mang đến cho chủ nhân của chúng tình yêu và sự đồng hành vô điều kiện. Người chủ chăm sóc thú cưng chu đáo và đối xử với chúng như những thành viên trong gia đình. Mối quan hệ đặc biệt này giữa con người và động vật mang lại sự ấm áp và thoải mái cho cuộc sống của con người.

    Mối quan hệ đơn thân tự phát triển

    Ngày càng có nhiều người lựa chọn sống độc thân và tập trung vào sự trưởng thành và phát triển bản thân. Họ tận hưởng thời gian ở một mình và không ngừng cải thiện bản thân thông qua học tập, du lịch, tập thể dục,… Trong quá trình này, họ thiết lập mối liên hệ tình cảm sâu sắc với bản thân và học cách yêu thương và chấp nhận bản thân. Mối quan hệ độc thân này không hề cô đơn mà là một trạng thái cuộc sống trọn vẹn và ý nghĩa.

    Nguồn: https://ngoisao.vn/tam/yeu/ngoai-tinh-da-loi-thoi-hien-nay-8-kieu-quan-he-sau-dang-la-mot-kieu-cuoi-cung-duoc-rat-nhieu-nguoi-tre-lua-chon-437031.htm

    Xem thêm: Đàn ông có 4 dấu hiệu này sẽ KHÔNG BAO GIỜ NGOẠI TÌNH dù gái đẹp có chèo kéo

    Người đàn ông một lòng một dạ với gia đình thường có những dấu hiệu rõ ràng. Không phải tất cả nhưng dưới đây là 4 dấu hiệu cho thấy một người đàn ông hoàn toàn chung thủy, vợ khôn khéo nên biết trân trọng.

    1. Sẵn sàng thay đổi bản thân vì vợ

    Một trong những dấu hiệu người đàn ông chung thủy chính là luôn sẵn lòng thay đổi bản thân theo những mong muốn tích cực của vợ. Họ biết lắng nghe và tiếp thu những góp ý từ vợ, cố gắng sửa đổi những thói quen chưa tốt để làm hài lòng bạn đời. Điều này cho thấy họ yêu vợ thật lòng và không muốn làm tổn thương hay khiến vợ buồn lòng. Một người chồng như vậy đáng được trân trọng vì không phải ai cũng có đủ sự yêu thương và nhẫn nại để thay đổi vì người mình yêu.

    2. Chủ động giúp việc nhà

    Người đàn ông yêu vợ sẽ không ngần ngại xắn tay áo giúp đỡ công việc nhà. Họ không coi việc nhà là nhiệm vụ của riêng phụ nữ, mà sẵn sàng chia sẻ để giảm bớt gánh nặng cho vợ. Từ việc nấu ăn, rửa chén đến chăm sóc con cái, họ luôn sẵn lòng làm cùng vợ. Một người chồng như vậy không chỉ giúp vợ đỡ vất vả mà còn thể hiện tình yêu và sự quan tâm chân thành của mình dành cho gia đình.

    3. Chia sẻ mọi chuyện trong cuộc sống

    Người đàn ông một lòng một dạ sẽ không có gì phải giấu giếm vợ. Những chuyện xảy ra ở cơ quan, những mối quan hệ bạn bè, đồng nghiệp, đặc biệt là với người khác giới, họ sẽ đều kể cho vợ biết. Họ hiểu rằng việc chia sẻ sẽ giúp vợ cảm thấy yên tâm hơn, tránh được những hiểu lầm không đáng có. Với họ, việc tâm sự, san sẻ niềm vui nỗi buồn cùng vợ không chỉ là cách thể hiện tình yêu mà còn là sự tôn trọng đối với bạn đời.

    4. Hạn chế tụ tập, uống rượu bia có chừng mực

    Người đàn ông thực sự yêu thương vợ sẽ biết từ chối những buổi tụ tập thâu đêm suốt sáng hay uống rượu bia quá đà. Họ hiểu rằng việc này không chỉ ảnh hưởng đến sức khỏe mà còn làm vợ lo lắng. Vì thế, họ luôn biết giữ chừng mực để nhanh chóng trở về nhà với vợ con. Một người chồng biết điểm dừng như vậy là người đáng tin cậy, luôn ưu tiên gia đình hơn mọi cuộc vui bên ngoài.

    Nếu chồng bạn có những dấu hiệu này, hãy biết quý trọng và vun đắp hôn nhân để tình yêu luôn bền chặt. Vì ngoài kia, không phải ai cũng có được một người chồng hết lòng yêu thương và quan tâm gia đình như thế.

  • Ra tòa kết thúc cuộc hôn nhân 7 năm, vừa rời khỏi cổng, một cuộc điện thoại gọi đến khiến tôi không còn chốn n:ương t:ựa

    Ra tòa kết thúc cuộc hôn nhân 7 năm, vừa rời khỏi cổng, một cuộc điện thoại gọi đến khiến tôi không còn chốn n:ương t:ựa

    Tôi và chồng vừa ra tòa sáng nay, kết thúc 7 năm hôn nhân bằng một tờ giấy l//y h///ôn có chữ ký của hai người.

    Chúng tôi ly hôn trong sự mệt mỏi nhiều hơn là oán hận. Những ngày tháng cuối, anh ấy thường xuyên đi sớm về khuya, ăn cơm cũng không nói nổi một câu tử tế. Tôi thì cáu gắt, lạnh lùng, đóng cửa phòng mỗi tối. Giữa chúng tôi không có người thứ ba, không ai đánh ghen, chỉ là sống cùng nhau mà như 2 người xa lạ, đến một ngày tôi đề nghị ly hôn, anh gật đầu đồng ý, thế là cả 2 đưa nhau ra tòa. Chẳng có nhiều lưu luyến, cứ như thể việc này sớm muộn gì cũng tới, chỉ là ai lên tiếng trước mà thôi.

    Anh nói sẽ chuyển cho tôi 3 tỷ, không gọi là chia tài sản, mà là một khoản bù đắp cho những năm tháng đã qua. Tôi không hỏi thêm, 3 tỷ với tôi là đủ để bắt đầu lại một cuộc sống mới không lệ thuộc.

    Tòa xử nhanh, tôi bước ra khỏi phòng mà nhẹ lòng đến lạ. Chồng cũ đưa mắt nhìn tôi lần cuối rồi quay lưng đi thẳng. Tôi nghĩ thế là hết.

    Nhưng vừa ra khỏi cổng tòa án, điện thoại đã reo…

    Nhưng vừa ra khỏi cổng tòa án, điện thoại đã reo. Màn hình hiện lên cái tên quen thuộc: “Mẹ”. Một dự cảm chẳng lành ập đến.

    “Con à, con về ngay đi con! Bố con…” Giọng mẹ nghẹn lại, đứt quãng. Tim tôi thắt lại. Bố tôi, người đàn ông trụ cột, người mà tôi luôn tin tưởng sẽ ở đó, dù cuộc đời có sóng gió đến đâu.

    “Bố làm sao hả mẹ? Mẹ nói đi!” Tôi hoảng hốt, giọng lạc đi.

    “Bố con… bố con bị tai nạn rồi con ơi! Nặng lắm! Đang cấp cứu ở bệnh viện X.” Mẹ òa khóc nức nở.

    Cả thế giới như sụp đổ dưới chân tôi. Tờ giấy ly hôn trong túi xách bỗng trở nên vô nghĩa. Ba tỷ đồng kia, tôi vừa nghĩ là đủ để bắt đầu lại, giờ đây lại chẳng là gì so với nỗi sợ hãi tột cùng này. Người chồng cũ vừa quay lưng đi, giờ tôi lại bơ vơ giữa dòng người tấp nập. Chốn nương tựa duy nhất, điểm tựa cuối cùng của tôi, giờ đây đang nằm trên giường bệnh, giành giật sự sống. Tôi đứng sững, điện thoại vẫn còn áp vào tai, tiếng khóc của mẹ vẫn văng vẳng, nhưng tôi không còn nghe thấy gì nữa. Chỉ có một khoảng không trống rỗng, lạnh lẽo bao trùm lấy tôi.

  • Chồng đưa người tình về nhà và hét vào mặt vợ: “Cô không xứng đáng ở trong biệt thự này”; chỉ vài phút sau, vợ mang tờ giấy ra, tiểu tam ngất ngay tại chỗ còn cả gia đình đều kinh ngạc khi bên trong đó là…

    Chồng đưa người tình về nhà và hét vào mặt vợ: “Cô không xứng đáng ở trong biệt thự này”; chỉ vài phút sau, vợ mang tờ giấy ra, tiểu tam ngất ngay tại chỗ còn cả gia đình đều kinh ngạc khi bên trong đó là…

    5 PHÚT SAU, VỢ ĐƯA RA MỘT TỜ GIẤY KHIẾN TIỂU TAM QUỴ GỐI TẠI CHỖ…**

    Tôi kết hôn 8 năm, một tay quán xuyến nhà cửa và chăm mẹ chồng nằm liệt giường gần 3 năm.
    Chồng đi làm ăn xa, mỗi tháng gửi về vài triệu coi như “tiền nhà”.
    Biệt thự này là nhà bố mẹ chồng để lại, tôi chưa bao giờ dám nghĩ nó thuộc về mình.

    Hôm đó anh báo sẽ về sớm.
    Tôi còn vui vì nghĩ chồng nhớ nhà.

    Cho đến khi tôi mở cửa…
    Anh đứng đó cùng một cô gái trẻ, váy ngắn, son đỏ, tay khoác tay anh tình tứ.

    Không kịp chào hỏi, chồng tôi gằn giọng:

    – “Từ hôm nay cô dọn khỏi nhà. Tôi đưa Linh (tiểu tam) về đây ở. Cô không xứng ở căn biệt thự này.”

    Tôi đứng chết lặng.
    Tiểu tam còn nhìn quanh rồi cười nhạt:

    – “Nhà to vậy mà chị ở bừa thế này? Không hợp với người sang như anh ấy đâu.”

    Tôi nuốt nghẹn, chẳng hiểu mình đã làm gì để bị đuổi khỏi chính ngôi nhà mà tôi chăm sóc suốt bao năm.
    Nhưng tôi cũng không gào thét, vì ở đời… càng bị dồn, người ta càng tỉnh.

    Tôi đi vào phòng, mở ngăn kéo lấy một tệp giấy màu vàng.
    Trở ra, tôi đưa thẳng cho chồng:

    – “Anh ký đi đã rồi muốn làm gì thì làm.”

    Chồng tôi cười khẩy:

    – “Đơn ly hôn hả? Quá tốt! Cô biến đi sớm lại nhẹ người tôi.”

    Nhưng khi anh ta lật sang trang thứ hai, nụ cười vụt tắt.

    Mặt anh trắng bệch, môi run lên:

    – “Cái… cái gì đây?”

    Linh (tiểu tam) tò mò giật xem, xong lập tức quỵ xuống, tay run lập cập:

    – “Trời ơi… chị là… chị là chủ nhà? Chị đứng tên sổ đỏ ạ??”

    Tờ giấy không phải ly hôn.
    Mà là Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất —
    toàn bộ căn biệt thự, đất sân vườn… đều đứng tên tôi.

    Không phải do mẹ chồng cho, cũng không phải chồng sang tên.
    Mà do chính bố mẹ ruột tôi mua tặng từ trước khi cưới, tôi giấu vì không muốn bên nội nghĩ mình khoe của.

    Chồng tôi trợn mắt:

    – “Không… không thể nào! Căn này là của bố mẹ tôi!”

    Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, bình thản:

    – “Anh thử nhìn kỹ năm sang tên đi.
    Năm đó bố mẹ anh đã thế chấp nhà để trả nợ, ngân hàng siết nợ.
    Ba mẹ tôi bỏ tiền ra mua lại. Tôi xin giữ kín để anh đỡ tự ái.
    Và đây…” — tôi đặt thêm một tờ giấy lên bàn —
    “…là hợp đồng mua bán có đủ chữ ký của bố mẹ anh.”

    Tiểu tam ôm miệng, mắt đỏ hoe:

    – “Anh… anh nói anh giàu, nhà to… hóa ra là nhà của vợ anh??”

    Chồng tôi đứng đực ra, cả người như bị rút hết sức.
    Một lúc lâu sau anh mới thốt lên:

    – “Em… em đừng đuổi anh…”

    Tôi chỉ nhẹ nhàng nói:

    – “Anh bảo tôi không xứng ở biệt thự này.
    Vậy giờ anh dọn đi. Còn Linh… nếu cần, tôi gọi taxi giúp.”

    Tiểu tam bật khóc, cúi đầu xin lỗi rồi chạy thẳng ra cổng.
    Còn chồng tôi đứng chôn chân, mắt đỏ ngầu, vừa hối hận vừa nhục nhã.

    Tôi mở cửa:

    – “Đi đi. Tôi đã chịu đủ rồi.”

    Và giây phút đó tôi mới hiểu:
    Đàn bà hiền quá sẽ bị coi thường. Nhưng một khi họ mở miệng, cả căn nhà sẽ thay đổi.

  • Anh cả giàu có tuyên bố s:ốc về tiền ph:úng viế:ng bố, cả nhà c:ãi nhau nảy lửa

    Anh cả giàu có tuyên bố s:ốc về tiền ph:úng viế:ng bố, cả nhà c:ãi nhau nảy lửa

    Vì khoản tiền phúng viếng đám ma bố, người anh cả giàu có đã cho tôi một cái nhìn khắc nghiệt và đầy chua xót.

    Bố mẹ tôi sinh được 3 người con trai, tôi là con thứ 2. Tất cả chúng tôi đều đã lập gia đình. Bố mẹ sống cùng người con cả.

    Hoàn cảnh của 3 anh em nhiều khác biệt. Anh cả tôi làm nghề buôn hàng khô, mỗi tháng chở khoảng 15 chuyến hàng lên miền ngược bán. Nghe đâu, mỗi chuyến như vậy lãi cả chục triệu đồng. Có lần, chị dâu cả khoe, của nả nhà chị tính cả tiền, vàng lẫn đất đai phải ăn đến 3 đời không hết.

    Tôi và người em út làm nông và chăn nuôi nên kinh tế chỉ đủ ăn, đủ mặc, lo cho con cái học hành.

    Nghe anh cả sân si về số tiền phúng viếng tang cha, lòng tôi đầy chua xót. Ảnh minh họa

    Mọi việc trong nhà, từ tiền giỗ chạp, tiền thuốc men, chữa bệnh của bố mẹ, 3 anh em tôi luôn chia đều. Thậm chí, xét về công sức chăm sóc bố mẹ dù là ở viện hay ở nhà, tôi và em út còn bỏ ra nhiều hơn vì vợ chồng anh cả bận ngược xuôi buôn bán.

    Mấy lần, vợ tôi phàn nàn: “Nhà anh kỳ cục. Chăm bố mẹ là bổn phận chung của các con, ai ít thời gian thì phải bỏ nhiều tiền và ngược lại.

    Đằng này, người giàu nhất thì cứ thong dong, 2 đứa con nghèo lại tối mặt tối mũi, vừa lo kiếm ăn vừa lo chăm bố mẹ. Đấy là em chưa nói, anh cả ở chung, được hưởng đất đai, của nả nhiều hơn thì phải gánh vác nhiều hơn mới đúng”.

    Tôi hiểu rõ hơn ai hết điều ấy nhưng vẫn đe vợ không được hé răng với người ngoài. Phận làm con, chăm sóc bố mẹ lúc già cả, ốm đau là cái tâm chứ đâu chỉ là trách nhiệm.

    Nhưng người anh cả giàu có của tôi đã cho tôi một cái nhìn khác, khắc nghiệt và chua xót hơn nhiều.

    Đầu năm 2024, mẹ tôi qua đời. Khoản tiền phúng viếng sau đám tang 3 anh em thống nhất đưa cho bố giữ, rồi khi bố ốm đau thì sẵn lấy ra lo, riêng tiền viếng vào đợt giỗ 49, 100 ngày thì đem ra làm cỗ. Mọi sự êm xuôi, không một lời phàn nàn, tị nạnh.

    Cách đây 1 tháng, bố tôi qua đời, mọi sự mới hóa mớ bòng bong. Ngay sau đám tang, anh em tôi ngồi lại kiểm kê tiền phúng viếng. Tổng số tiền thu được là gần 100 triệu đồng, tên người viếng và số tiền cụ thể đều được ghi chép cẩn thận.

    Cha mẹ đã mất cả rồi, tôi và em út đề xuất dùng số tiền phúng viếng đó lo tang lễ bố, thừa đâu thì để dành cho đợt giỗ 49 ngày.

    Nào ngờ, anh cả tôi nói sốc: “Chẳng cần nói thì các chú cũng biết, tôi làm ăn lớn, bạn bè, khách khứa đến viếng rất đông, tiền viếng cũng nhiều. Số tiền phúng viếng này phải đến 2/3 là của tôi. Giờ bảo đem hết ra lo đám, thế tôi thiệt quá à?”.

    Thì ra, anh cả tôi toan tính thiệt hơn, muốn tiền viếng thăm của ai thì người đó nhận, sau này sẵn mang đi trả nợ. Tôi nghe mà chua xót trong lòng.

    Em út của tôi vẫn cố thỏa thuận: “Xưa đám tang mẹ thế nào thì giờ đám tang cha vẫn vậy cho dễ tính. 100 triệu tiền phúng viếng này ngoài người quen của mỗi anh em thì còn có người quen của bố mẹ, họ hàng chung của gia đình. Giờ anh cả muốn rạch ròi thì tính đến bao giờ mới xong”.

    “Tiền có đồng, cá có con. Đã tính là phải xong”, anh cả tôi chốt. Và thế là mấy anh em lại xúm vào rà sổ, tính toán chi li, chia chác từng đồng tiền phúng viếng. Chốt lại, phong bì liên quan đến ai người đó giữ, khoản viếng thăm chung đem ra làm cỗ.

    Tôi cầm trong tay hơn 10 triệu đồng tiền phúng viếng bố mà tan nát cõi lòng. Lần chia chác này, có lẽ cũng chia rẽ luôn tình cảm anh em, khi em út tôi tuyên bố: “Em chỉ làm chung nốt 49 và 100 ngày của bố. Sau đó, em tự cúng riêng”.

    Tôi nghe được đâu đó câu nói “Tiền phúng điếu chính thực là khoản nợ cuối cùng mà người chết phải mang dù đã chết rồi”. Quả thực, ngay khi đã lo toan trọn vẹn cho bố mẹ từ lúc ốm đau đến khi bố mẹ nằm xuống, tôi vẫn thấy 3 anh em quả là những đứa con bất hiếu.

  • Về nhà sau ca trực muộn, vợ s:ững s:ờ thấy chồng ô:m b:ồ ngủ tít, cô lẳng lặng lấy ghế ngồi chờ và cái kết hả dạ

    Về nhà sau ca trực muộn, vợ s:ững s:ờ thấy chồng ô:m b:ồ ngủ tít, cô lẳng lặng lấy ghế ngồi chờ và cái kết hả dạ

    Lan bước vào nhà, đôi giày cao gót khẽ gõ trên sàn gỗ tạo nên âm thanh quen thuộc. Đồng hồ tường chỉ mười giờ đêm. Ngôi nhà chìm trong im lặng, khác thường đến mức khiến cô khựng lại.

    Hôm nay là kỷ niệm mười năm ngày cưới. Ca trực muộn ở bệnh viện vừa kết thúc, cô tranh thủ ghé lấy chiếc đồng hồ mà cô đã đặt khắc tên hai vợ chồng – món quà nhỏ cho chồng, người bạn đời cô từng nghĩ sẽ cùng đi đến cuối con đường. Cô vẫn giữ nụ cười trên môi, cho đến khi cảm giác bất an len lỏi vào tim.

    Không tiếng tivi, không mùi đồ ăn khuya. Không cả tiếng Nam gọi từ phòng bếp như mọi khi. Chỉ có bóng tối và sự im ắng lạnh lẽo.

    Cô đặt túi xách xuống, cởi áo khoác và bước lên cầu thang. Cửa phòng ngủ khép hờ, ánh đèn ngủ vàng nhạt hắt ra. Lan khẽ đẩy cửa.

    Cảnh tượng trước mắt khiến máu trong người cô như đông lại.

    Nam – chồng cô – đang nằm trên giường, tay choàng qua người một phụ nữ lạ. Cả hai ngủ say, chăn mỏng trượt xuống để lộ bờ vai trần của cô gái kia. Một cảnh tượng như tát thẳng vào mặt Lan, khiến cô phải bấu mạnh vào khung cửa để không khuỵu xuống.

    Tim đập dồn dập. Cổ họng nghẹn cứng. Nhưng rồi, thay vì gào lên, đập phá hay làm loạn, một cơn lạnh tràn khắp người cô. Không một tiếng khóc, không một lời trách mắng, chỉ là sự lặng im đến đáng sợ.

    Lan lùi bước, đi xuống nhà dưới. Cô kéo một chiếc ghế gỗ, mang trở lên phòng. Tiếng chân kéo ghế, tiếng bước chân nặng nề, nhưng người trên giường vẫn không thức giấc. Lan đặt ghế ngay bên mép giường, ngồi xuống, khoanh tay, mắt nhìn thẳng vào hai kẻ đang phản bội.

    Cô ngồi đó – không biết bao lâu – chỉ thấy trong lòng mình như một cuốn phim quay chậm: Mười năm yêu nhau, vượt qua những ngày khó khăn nhất. Mười năm mà cô từng tin là trọn vẹn. Và từng dấu hiệu bất thường trong những tháng gần đây giờ như được xâu chuỗi lại, rõ ràng không thể chối cãi.

    Khoảng hai mươi phút sau, Nam cựa mình. Anh mở mắt, mơ màng nhìn quanh, rồi giật bắn khi thấy Lan ngồi đó, như một bóng ma đang đợi anh tỉnh mộng.

    “Lan… Em… Sao em về sớm vậy?” – anh lắp bắp, kéo vội chăn che cơ thể. Cô gái kia cũng choàng dậy, mặt tái đi khi thấy Lan, ánh mắt hoảng hốt như kẻ trộm bị bắt quả tang.

    “Chị… chị là ai?” – cô ta hỏi, giọng lạc đi.

    Lan không trả lời ngay. Cô đứng dậy, bước đến tủ quần áo, lấy ra một chiếc vali cũ. Từng chiếc áo sơ mi, từng đôi tất của Nam được cô xếp vào gọn gàng, không chút vội vã.

    “Tôi là vợ hợp pháp của người đàn ông đang nằm cạnh cô. Và hôm nay là kỷ niệm mười năm cưới của chúng tôi.” – cô vừa nói vừa gập áo.

    Không khí đặc quánh trong phòng. Nam như hóa đá. Cô gái tên Minh – Lan nghe anh gọi thế – cúi mặt, không đáp.

    Lan ngước nhìn cô ta: “Cô có biết anh ấy có vợ không?”

    Minh lí nhí: “Tôi… Anh ấy nói đã ly thân…”

    Lan mỉm cười, nhưng nụ cười ấy khiến cả hai người kia lạnh sống lưng. Cô không nói gì thêm. Khi chiếc vali đã đầy, cô kéo khóa, đặt nó cạnh cửa. Nam bước tới, định nắm tay cô.

    “Lan, nghe anh giải thích. Mọi chuyện không như em nghĩ… Anh—”

    “Anh nghĩ tôi ngồi đây nửa tiếng chỉ để nghe lời xin lỗi sao?” – Lan ngắt lời, giọng vẫn nhẹ nhàng, nhưng rắn như thép.

    “Không. Tôi ngồi để chắc rằng mình không làm gì ngu xuẩn. Tôi đã định ném chiếc đồng hồ vào mặt anh. Nhưng giờ tôi thấy… không đáng.”

    Cô chỉ tay về phía cửa. “Cả hai ra khỏi nhà tôi. Ngay bây giờ.”

    Nam ngỡ ngàng: “Em không có quyền đuổi anh ra khỏi nhà…”

    Lan nhìn anh, ánh mắt lạnh buốt: “Tôi sẽ gọi luật sư ngay đêm nay, và gửi đơn ly hôn đầu tuần. Còn nếu anh không rời đi ngay, tôi sẽ gọi bảo vệ khu dân cư. Tin tôi đi, họ sẽ rất sẵn lòng đưa một người đàn ông phản bội rời khỏi nhà vợ mình giữa đêm.”

    Minh vội vã nhặt quần áo, tránh ánh nhìn của Lan. Nam do dự, nhưng ánh mắt cô không cho anh cơ hội. Anh lặng lẽ kéo vali, bước ra ngoài. Cánh cửa khép lại sau lưng anh – nặng nề và dứt khoát.

    Lan ngồi xuống, lần này là để thở. Không giận dữ, không gào khóc. Chỉ là một sự mỏi mệt đến tận xương tủy. Cô cầm điện thoại, gõ từng chữ:

    “Chuẩn bị giấy tờ ly hôn. Tôi muốn xong trước cuối tháng.”

    Sáng hôm sau, Lan dậy sớm, pha cà phê như mọi ngày. Nhưng lần này, lòng cô không còn nặng nề. Điện thoại sáng lên với hàng loạt tin nhắn từ Nam, nhưng cô không mở. Cô đã chọn xong.

    Một tuần sau, Nam đến, đứng trước cửa với bó hoa và lời xin lỗi vụng về. Lan nhìn anh, nở một nụ cười nhẹ:

    “Anh đã có cơ hội rồi, Nam. Và anh đánh mất nó.”

    Cô khép cửa. Không cần đợi anh nói thêm điều gì.

    Chiều hôm đó, Lan đứng trước gương, chiếc đồng hồ khắc tên hai người vẫn còn trong hộp. Cô đeo thử lên tay, nhìn nó thật lâu, rồi tháo ra, đặt trở lại vào hộp.

    “Món quà này không còn người nhận,” cô lẩm bẩm, khép nắp hộp, và quay người bước ra cửa.

    Bầu trời tháng Bảy cao và trong. Lan hít một hơi thật sâu. Chặng đường phía trước sẽ không dễ, nhưng ít nhất, đó là con đường của riêng cô – không còn phản bội, không còn đợi chờ vô vọng.

    Cô đã chọn chính mình. Và đó là lựa chọn đúng nhất cuộc đời.

    Kết truyện: Chọn chính mình là món quà đẹp nhất

    Từ sau cái đêm bị đuổi khỏi nhà, Nam cố gắng liên lạc với Lan mỗi ngày. Anh nhắn tin, gọi điện, gửi email, thậm chí viết cả thư tay. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng tuyệt đối.

    Còn Minh – cô gái từng nằm bên anh – cũng biến mất không một lời từ biệt. Sau đêm hôm đó, cô chủ động cắt đứt liên lạc. Không một cuộc gọi, không một tin nhắn. Nam đã tìm gặp, muốn giữ lại mối quan hệ, nhưng Minh lạnh lùng:

    “Tôi không muốn là kẻ phá hoại. Anh lừa tôi. Tôi nghĩ anh đã ly thân. Giờ thì… tôi không muốn dính vào nữa.”

    Cô bỏ đi, để lại Nam với khoảng trống lớn hơn anh tưởng. Anh mất vợ, mất người tình, mất luôn cả sự tự trọng từng có.

    Lan thì khác.

    Từ sau khi ký đơn ly hôn, cô như lột xác. Cô dồn tâm trí vào công việc, bắt đầu nhận thêm những ca khó ở bệnh viện. Sự tận tụy và bình tĩnh của cô khiến cấp trên chú ý. Sau ba tháng, cô được đề cử vào vị trí phó khoa – một bước tiến mà cô từng ngại dấn thân vì gia đình.

    Bạn bè bảo Lan rạng rỡ hơn xưa, ánh mắt sáng, giọng nói tự tin, không còn trĩu nặng như trước. Cô bắt đầu tập yoga, đi du lịch cuối tuần, đọc lại những cuốn sách yêu thích đã lâu không mở. Cô không vội yêu ai, nhưng cũng không đóng cửa trái tim – cô đơn, nhưng không cô độc.

    Một lần, tình cờ Lan gặp Nam ở quán cà phê gần bệnh viện. Anh ngồi một mình, trông tiều tụy, gầy hẳn đi. Khi thấy cô, anh đứng dậy ngay, định bước đến, nhưng cô chỉ khẽ gật đầu chào và đi ngang qua.

    Không giận, không thù. Chỉ là một người đã đi qua nhau – mãi mãi.

    Tối đó, Lan về nhà, mở tủ, thấy lại chiếc hộp đựng đồng hồ. Cô mở ra, ngắm nhìn món quà từng chuẩn bị với cả yêu thương, rồi khẽ thở dài.

    Nhưng lần này, cô không buồn.

    Cô đã hiểu:

    Tình yêu không đủ để giữ một người, nếu người đó không còn muốn ở lại.

    Và sự ra đi của họ, đôi khi lại là khởi đầu cho chính mình.

    Cô đóng hộp lại, ghi lên dòng chữ: “Món quà của quá khứ.”

    Rồi cất nó vào ngăn dưới cùng.

    Ngày mai, cô có ca phẫu thuật quan trọng.

    Và cuộc sống phía trước đang rộng mở chờ cô bước tiếp – kiêu hãnh, vững vàng.

    Nguồn: https://yeucuocsong.vn/ve-nha-sau-ca-truc-muon-vo-sung-so-thay-chong-om-bo-ngu-tit-co-lang-lang-lay-ghe-ngoi-cho-va-cai-ket-ha-da/

  • Và ngay khoảnh khắc ấy, tôi ng/ã qu/ỵ xuống đất – bởi thứ nằm trong đó không chỉ khiến tôi s/ợ hã/i, mà còn phơi bày một sự thật đa/u đ/ớn

    Và ngay khoảnh khắc ấy, tôi ng/ã qu/ỵ xuống đất – bởi thứ nằm trong đó không chỉ khiến tôi s/ợ hã/i, mà còn phơi bày một sự thật đa/u đ/ớn

    Dạo gần đây, tôi luôn cảm thấy dưới thân chồng mình toát ra một mùi hôi khó tả. Dù đã thay đến 7 lần ga giường, giặt sạch chăn nệm, khử mùi bằng tinh dầu, nhưng mùi lạ ấy vẫn không biến mất, ngược lại còn ngày càng nồng hơn. Một linh cảm chẳng lành thôi thúc tôi chờ đến khi chồng đi công tác, tự tay tháo tung tấm nệm ra kiểm tra.
    Và ngay khoảnh khắc ấy, tôi ngã quỵ xuống đất – bởi thứ nằm trong đó không chỉ khiến tôi sợ hãi, mà còn phơi bày một sự thật đau đớn mà bấy lâu nay tôi không dám đối diện.

    Tôi và Trí kết hôn đã 8 năm. Anh làm quản lý kinh doanh, thường xuyên phải đi công tác. Cuộc sống hôn nhân không phải lúc nào cũng ngọt ngào, nhưng chúng tôi vẫn cố duy trì sự tử tế và tôn trọng lẫn nhau. Hoặc… ít nhất tôi đã nghĩ như vậy.

    Ba tháng gần đây, mỗi đêm tôi lại ngửi thấy mùi gì đó rất khó chịu. Không phải mùi cơ thể bình thường, mà như mùi ẩm mốc, lẫn chút gì tanh nồng, bám vào chăn, ga và đặc biệt là phía dưới chỗ Trí nằm.

    Tôi thay ga liên tục, thậm chí mang cả nệm đi phơi nắng. Nhưng đêm nào anh nằm xuống, mùi ấy lại xuất hiện. Tôi hỏi thì Trí gạt đi:
    “Em nhạy cảm quá. Anh có mùi gì đâu.”

    Nhưng tôi biết bản thân không hề tưởng tượng.

    Điều kỳ lạ hơn: mỗi lần tôi cố gắng dọn dẹp kỹ khu vực giường anh nằm, Trí đều tỏ ra bực bội, thậm chí nổi nóng vô cớ.

    “Đừng động vào đồ của anh. Giường chiếu để nguyên!”
    Anh hét lên một đêm khi thấy tôi đang tháo ga giường.

    Chưa bao giờ anh phản ứng như vậy. Tôi bắt đầu bất an. Rất bất an.

    Và rồi mọi chuyện lên đến đỉnh điểm khi mùi đó trở nên nồng nặc đến mức khiến tôi mất ngủ. Tôi cảm giác nó không chỉ là mùi, mà là lời cảnh báo.

    Tối ấy, Trí thông báo phải đi công tác 3 ngày.

    Khi anh đóng cửa bước đi, linh cảm trong tôi trỗi dậy mạnh mẽ đến mức bàn tay cũng run. Tôi đứng nhìn cánh cửa một lúc lâu, rồi quay vào phòng ngủ, kéo cả tấm nệm ra giữa nền nhà.

    “Có gì đó không bình thường. Mình phải biết sự thật,” tôi tự nói với bản thân.

    Tôi lấy dao rọc giấy, hít một hơi thật sâu và rạch đường đầu tiên lên lớp vải nệm.

    Ngay khi lớp vải bật ra, một luồng mùi nồng nặc phả thẳng vào mặt tôi, khiến tôi choáng váng. Tôi phải bịt mũi, gập người ho sặc sụa.

    Tim tôi thắt lại. Không thể nào… bên trong nệm lại có mùi như thế này.

    Tôi tiếp tục cắt rộng thêm.

    Và tôi đông cứng.

    Trong lòng nệm, giữa lớp mút xốp bị khoét, là một hộp gỗ lớn màu nâu đậm, nằm sâu và được chèn bởi miếng cao su đã mục. Hộp không khóa. Tôi mở nắp… và ngay khoảnh khắc đó, chân tôi mềm nhũn, đầu gối khuỵu xuống nền nhà.

    Bên trong hộp không phải thứ kinh dị như tôi sợ. Nhưng nó khiến trái tim tôi đau nhói theo cách khác.

    Trong hộp là:

    Hàng chục lá thư chưa mở, tất cả đều ghi tên tôi
    Một cuốn album ảnh đã cũ, đầy bụi
    Và một cuốn sổ tay nâu, góc bìa bị mòn

    Tôi run rẩy mở những lá thư. Đó là thư từ mẹ tôi – người đã mất 5 năm trước do bệnh nặng. Mỗi lá thư được gửi vào thời điểm bà còn sống, tất cả gửi về địa chỉ nhà tôi.

    Trên mỗi phong thư có dấu “đã nhận”.

    Tôi chưa từng thấy những lá thư này.

    Tay tôi lạnh buốt.

    Tôi cầm album ảnh lên. Bên trong là những tấm ảnh chụp mẹ tôi lúc nằm viện, những bức bà cố gắng mỉm cười, những dòng ghi chú:
    “Để dành cho Hà.”
    “Hy vọng con bé không buồn vì trông mẹ tiều tụy.”
    “Gửi con gái yêu của mẹ.”

    Tôi nghẹn lại. Tôi nhớ mẹ khủng khiếp, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy những tấm ảnh này.

    Tôi mở cuốn sổ tay.

    Là chữ của Trí.

    Mình đã giữ lại tất cả. Vì mình sợ Hà biết mẹ gửi thư trong lúc bệnh nặng sẽ càng đau. Mẹ Hà nhờ mình chuyển cho cô ấy khi bà không còn, nhưng… mình không đủ can đảm. Hà mong manh quá. Cô ấy luôn đau đớn mỗi khi nhắc đến mẹ. Mình không muốn cô ấy biết mẹ đã chịu đựng nhiều như vậy những năm cuối đời.

    Mình sai. Nhưng mình chỉ muốn bảo vệ cô ấy. Giữ lại mọi thứ… để Hà không phải gánh thêm nỗi đau.

    Mình biết mùi từ tấm nệm ngày càng tệ vì mình giấu quá lâu. Mình sợ Hà phát hiện. Mình càng không dám vứt đi, vì như vậy chẳng khác nào phản bội lời hứa cuối cùng với mẹ cô ấy.

    Tôi ôm cuốn sổ, khóc như một đứa trẻ.

    Không phải sự thật đen tối.
    Không phải bí mật kinh khủng.

    Mà là sự thật… quá đau.

    Trí giấu mọi thứ không phải vì phản bội, mà vì thương tôi, vì nghĩ tôi không đủ mạnh mẽ.

    Mùi khó chịu mà tôi lo sợ bấy lâu nay… đơn giản là mùi ẩm mốc của thời gian, bị nhốt suốt nhiều năm trong chiếc hộp gỗ kín.

    Tôi sụp xuống vì hối hận.

    Tôi đã nghi ngờ anh, lạnh nhạt với anh, thậm chí nghĩ rằng anh có điều gì dơ bẩn.

    Tôi dọn dẹp lại tất cả, hong khô các bức thư, lau sạch album ảnh. Tối đó, tôi ngồi đọc từng trang, từng chữ mẹ để lại, nước mắt ướt đẫm cả cuốn sổ.

    Khi Trí về, anh chưa kịp cởi giày thì tôi lao đến ôm chầm lấy anh.

    “Em biết hết rồi…” – tôi nghẹn ngào.

    Trí cứng người, rồi ôm lấy tôi thật chặt.
    Anh cũng khóc.

    “Anh xin lỗi… Anh chỉ muốn em bớt đau…”

    Tôi lắc đầu, áp mặt vào vai anh:

    “Anh ngốc lắm… nhưng là kiểu ngốc mà em… không thể rời xa được.”

    Đêm đó, chúng tôi ngồi bên nhau rất lâu, giữa căn phòng thoang thoảng mùi tinh dầu lavender – lần đầu tiên sau nhiều tháng, không còn mùi lạ nào nữa.

    Bởi vì điều đáng sợ nhất… hóa ra không phải mùi hôi.
    Mà là sự thật mà tôi đã cố lẩn tránh:
    Tôi vẫn luôn thương anh. Và anh luôn thương tôi, theo cách vụng về nhất.

  • Tối đó, vợ bất ngờ mua rư:ợ:u về é;p tôi uống đến s:a:y. Tôi vờ ngủ để xem cô ấy có ý gì, nào ngờ giữa đêm lại phát hiện một bí mật khiến tôi s:ữ:ng s:ờ

    Tối đó, vợ bất ngờ mua rư:ợ:u về é;p tôi uống đến s:a:y. Tôi vờ ngủ để xem cô ấy có ý gì, nào ngờ giữa đêm lại phát hiện một bí mật khiến tôi s:ữ:ng s:ờ

    Trời mưa dầm suốt cả buổi chiều, những cơn gió lành lạnh kéo dài như muốn báo trước điều gì đó bất thường. Tôi đi làm về, áo sơ mi ướt lấm tấm, chân giẫm nước mưa bắn tung tóe khắp ngõ nhỏ. Nhà tôi nằm sâu trong một khu dân cư yên tĩnh ở quận Bình Thạnh, TP.HCM. Căn nhà hai tầng đơn sơ, nhỏ gọn, là thành quả của mấy năm làm lụng vất vả từ thời mới cưới.

    Vợ tôi – Dung – là người phụ nữ dịu dàng, ít nói. Cô ấy làm kế toán ở một công ty xuất nhập khẩu, công việc đều đều, lương cũng đủ sống. Từ ngày cưới nhau đến nay đã hơn 4 năm, chưa khi nào Dung chủ động mua rượu về, chứ đừng nói là ép tôi uống.

    Ấy vậy mà hôm đó, khi tôi vừa bước chân vào nhà, chưa kịp thay áo, cô ấy đã đưa ra một chai rượu vang đỏ, loại khá đắt tiền, đặt lên bàn gỗ.

    “Anh tắm đi rồi ra uống với em một ly,” Dung nói, ánh mắt lạ lùng, vừa như lúng túng, vừa như chờ đợi điều gì đó.

    Tôi hơi bất ngờ, nhưng cũng không hỏi gì. Chẳng phải đàn ông đều mơ có một buổi tối vợ chủ động rót rượu, cười mỉm và dịu dàng bên cạnh hay sao?

    Tắm xong, tôi ra bàn thì thấy cô ấy đã rót sẵn hai ly, rượu sóng sánh ánh đỏ dưới ánh đèn vàng. Cô ấy uống khá nhanh, còn tôi thì chậm rãi, vừa nhấp rượu vừa để ý nét mặt vợ.

    Một lúc sau, Dung chủ động rót thêm cho tôi. Cô ấy kể linh tinh mấy chuyện ở công ty, về đồng nghiệp, sếp mới… nhưng lời nói lạc đi, thiếu tự nhiên, như thể đang cố lấp đầy không khí bằng những câu chuyện không đâu.

    Tôi thấy lạ. Dung là người ít nói, lại không hay uống rượu. Hôm nay, cô ấy chẳng những uống mà còn uống khá nhiều. Mỗi khi tôi gật gù vì rượu bắt đầu ngấm, cô ấy lại nhìn tôi thật kỹ, như thể kiểm tra xem tôi đã say chưa.

    Tôi bắt đầu cảnh giác. Không biết có chuyện gì đó đang diễn ra sau lưng mình.

    Thế là tôi giả vờ ngà ngà, gật gù nói muốn đi ngủ. Dung đưa tôi lên phòng, đỡ tôi nằm xuống giường như một người vợ chu đáo. Cô ấy đắp chăn cho tôi rồi nhẹ nhàng rút lui, để lại ánh đèn ngủ lờ mờ bên cạnh.

    Tôi nhắm mắt, nín thở, cố giữ hơi thở đều đặn. Tim đập mạnh trong lồng ngực.

    Một lát sau, có tiếng bước chân nhẹ nhàng xuống cầu thang. Tôi rón rén ngồi dậy, men theo hành lang, nấp bên trên cầu thang nhìn xuống. Dung không tắt đèn dưới nhà, cô ấy đang loay hoay mở điện thoại, bấm số.

    Tôi lặng người khi nghe rõ từng chữ qua khoảng cách yên ắng ấy:

    “Anh tới được chưa?… Ừ, hắn say rồi, em làm đúng như anh dặn. Nhanh lên, em không chịu nổi nữa rồi…”

    Tôi chết lặng. Hắn? Anh? Em?

    Cổ họng tôi khô khốc. Bao nhiêu câu hỏi xoáy như lốc trong đầu. Vợ tôi – người phụ nữ hiền lành ít nói ấy – đang gọi cho một gã đàn ông lạ, giữa đêm, sau khi cố chuốc tôi say?

    Lúc đó tôi không biết nên giận, hay nên sợ. Tôi quay vào phòng, tim đập thình thịch, mồ hôi vã ra dù trời mưa lạnh. Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi mở tủ, lấy điện thoại, bật chế độ ghi âm, rồi quay lại gần cầu thang.

    Tôi rón rén, cố không gây tiếng động, tay nắm chặt điện thoại, tiếp tục thu âm cuộc gọi của cô ấy. Giọng Dung thì thầm, nhưng từng chữ như dao cứa:

    “Em để sẵn sổ đỏ trong túi xách. Anh tới rồi mình đi luôn. Em không thể sống với hắn nữa, một ngày cũng không nổi…”

    Tôi bỗng thấy bầu trời như sụp xuống đầu

    Tôi ngồi thụp xuống sàn nhà, lưng dựa vào tường, cả người run lên. Trước mắt tôi là một sự thật mà tôi chưa từng dám nghĩ đến: Vợ tôi đang âm mưu bỏ trốn cùng một gã đàn ông khác. Tệ hơn, cô ấy định mang theo cả sổ đỏ – tài sản lớn nhất của hai vợ chồng.

    Cảm giác vừa tê liệt vừa hoang mang. Trong đầu tôi lặp đi lặp lại câu hỏi: “Tại sao? Mình đã làm gì sai?”

    Tôi không phải người chồng tệ. Tôi không rượu chè, không cờ bạc, đi làm về đúng giờ, lương không cao nhưng đủ chi tiêu, có khi còn đưa thêm tiền cho cô ấy lo cho nhà. Từ ngày cưới, tôi nghĩ mình đã sống tử tế, đàng hoàng, không để vợ phải buồn. Nhưng có vẻ như, tử tế thôi là chưa đủ.

    Tôi ngồi đó gần mười phút, cho đến khi nghe tiếng khóa cửa cạch một cái. Tôi ngẩng lên. Dung mở cửa, che dù, bước ra ngoài trong màn mưa lâm thâm. Cô ấy mặc chiếc áo khoác màu be, tay xách túi xách to – hẳn là cái có sổ đỏ bên trong.

    Tôi không nghĩ được nhiều nữa. Bản năng thôi thúc tôi lặng lẽ bám theo.

    Con hẻm tối, mưa trút nhẹ như sương. Dung bước nhanh, dáo dác nhìn quanh, rồi rẽ vào một chiếc xe hơi đang đỗ ở cuối ngõ. Tôi nấp sau bức tường của nhà hàng xóm, đủ gần để nhìn thấy người đàn ông mở cửa xe cho cô ấy. Gã mặc áo sơ mi đen, dáng cao, tay đeo đồng hồ sáng loáng – không phải loại người sống trong khu bình dân này.

    Họ không ôm nhau, không nói gì quá tình cảm, nhưng ánh mắt Dung nhìn gã… tôi chưa từng thấy ánh mắt đó dành cho mình.

    Chiếc xe nổ máy, rời đi.

    Tôi không đuổi theo. Tôi lặng lẽ quay về nhà, mở cửa bước vào trong căn nhà lạnh ngắt, và lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi khóc.

    Hai ngày sau.

    Dung chưa về. Không một cuộc gọi, không một tin nhắn. Tôi cũng không liên lạc.

    Tôi không báo công an. Không làm ầm lên. Thay vào đó, tôi ngồi kiểm tra lại từng giấy tờ trong nhà. Đúng như cô ấy nói qua điện thoại – sổ đỏ đã biến mất. Tôi cũng phát hiện thẻ ngân hàng của tôi bị rút gần hết tiền – chắc chắn là vào lúc tôi ngủ đêm đó.

    Tôi nộp đơn xin nghỉ vài ngày ở công ty. Không phải vì quá đau khổ, mà vì tôi bắt đầu thấy có gì đó không ổn.

    Gã đàn ông kia là ai? Tại sao Dung lại có thể thay đổi nhanh như vậy? Hay là… có điều gì khác đằng sau?

    Tôi bắt đầu tìm kiếm. Tôi truy cập vào máy tính của Dung. Cô ấy không đăng xuất tài khoản Google. Từ đó, tôi lần ra được địa chỉ một quán cà phê mà cô ấy hay đến trong tháng vừa rồi – cách nhà tôi khoảng 7 km, nằm gần khu Thảo Điền.

    Tôi tới quán, ngồi hàng giờ, dò hỏi nhân viên, giả vờ là chồng đang tìm vợ mất tích. Một bạn nhân viên trẻ nhận ra ảnh cô ấy và tiết lộ:

    “Chị đó hay ngồi với một anh đẹp trai, nói chuyện nhỏ nhẹ nhưng lần nào cũng đưa laptop ra, có lần còn cãi nhau to lắm…”

    Laptop?

    Tôi chợt nhớ ra – Dung có một cái USB nhỏ, lúc nào cũng mang theo trong ví. Tôi chưa từng để ý, nghĩ là đồ cá nhân. Lần đầu tiên, tôi nghi ngờ trong đó chứa thứ gì khác ngoài tài liệu kế toán.

    Buổi tối hôm đó, tôi đi tìm ví của cô ấy để lại trong tủ quần áo. Không có USB.

    Nhưng tôi tìm được một tờ giấy ghi tay nhét kỹ ở đáy ngăn kéo, nét chữ run rẩy:
    “Nếu em có mệnh hệ gì, hãy đưa USB cho công an. Mật khẩu là ngày cưới mình.”
    – Dung.

    Tôi như bị tát vào mặt. Cảm giác sững sờ buốt lạnh chạy dọc sống lưng.

    Dung đang bị đe dọa?

    Gã kia không phải người tình?

    Tôi lập tức nhớ lại đoạn ghi âm hôm trước. Tôi mở lại nghe kỹ:
    “Em làm đúng như anh dặn… Em không chịu nổi nữa rồi.”
    Câu này, giờ nghe lại, không còn giống lời hẹn hò. Nó như lời tuyệt vọng.

    Tôi nhấc máy, gọi vào số Dung lưu là “Mẹ”, giả vờ hỏi thăm. Mẹ vợ tôi nói Dung chưa về quê. Tôi hỏi thêm vài câu, rồi lặng lẽ cúp máy.

    Tôi biết mình phải làm gì.

    Ba ngày sau, tôi tìm thấy cô ấy.

    Cảnh sát tìm thấy chiếc xe đậu trong một gara kín cổng gần Bình Dương – nơi tôi chỉ biết được nhờ lần theo định vị tài khoản Google chưa bị thoát. Cảnh sát đột nhập vào lúc 1 giờ sáng.

    Dung nằm trên sàn, bị trói tay, người gầy gò, mắt thâm quầng. Cô ấy nhìn thấy tôi, òa khóc.

    Tên đàn ông kia – là quản lý cấp cao ở công ty cô ấy, đang bị điều tra tội rửa tiền và biển thủ công quỹ. Dung phát hiện việc này qua sổ sách, bị hắn uy hiếp không được báo. Hắn lấy sổ đỏ làm con tin, ép cô giả vờ bỏ chồng, giả vờ say mê hắn để không bị nghi ngờ, trong lúc hắn tìm cách xóa bằng chứng.

    Cô ấy cố gửi thông điệp bằng tờ giấy giấu kỹ, để lại manh mối cho tôi. Màn kịch đêm chuốc rượu là để cứu lấy cả hai khỏi điều tồi tệ hơn.

    Một tuần sau, Dung vẫn còn hoảng loạn. Tôi không trách cô. Có những chuyện ta chỉ hiểu khi bước qua bóng tối của nó.

    Căn nhà nhỏ của tôi, giờ thêm một thứ mới: Một cặp ổ khóa mã số trên tủ gỗ – nơi cất USB chứa bản sao bằng chứng cô ấy dám giữ lại, dù biết có thể mất mạng.

    Và tôi, mỗi tối đều rót một ly rượu vang, nhìn sang vợ, nắm tay cô ấy – lần này là thật – và thầm nghĩ: Có những đêm khiến ta thức tỉnh, chỉ để học lại cách tin nhau, một lần nữa.

  • Phát hiện thông gia đưa cái kiềng vàng giả để trao cho con trong đám cưới, mẹ cô dâu có màn đáp trả cao tay khiến cả rạp cươí náo loạn

    Phát hiện thông gia đưa cái kiềng vàng giả để trao cho con trong đám cưới, mẹ cô dâu có màn đáp trả cao tay khiến cả rạp cươí náo loạn

    Phát hiện thông gia đưa cái kiềng vàng gi///ả để trao cho con trong đám cưới, mẹ cô dâu có màn đá//p tr//ả cao tay khiến cả rạp cươí n///áo lo///ạn

    Đám cưới của Minh và Hương là niềm vui sau 3 năm yêu đương. Minh là trai phố, con nhà khá giả, còn Hương là cô gái /tỉnh l/ẻ, con nhà làm nông, bố mẹ quanh năm đầu tắt mặt tối với ruộng đồng và mấy co/n lợ/n.

    Ngày dạm ngõ, mẹ Minh – bà Thu – nhìn quanh căn nhà cấp bốn x/ập x/ệ mà cau mày. Sau buổi nói chuyện, khi ra cổng, bà dúi vào tay mẹ Hương một chiếc hộp nhung nhỏ, giọng ngọt như đường:

    “Chị cầm cái kiềng này về nhé, hôm cưới nhớ đeo cho con gái chị cho đẹp mặt. Dâu con nhà tôi không thể tay trắng bước ra rạp được, người ta cười.”

    Mẹ Hương bối rối nhận lấy, cảm ơn rối rít. Nhưng khi về nhà, bà mở hộp ra thì ng//ã qu//ỵ — bên trong là chiếc kiềng vàng g//iả, nhẹ hều và lấp lánh như nhựa mạ.

    Bà lặng người, nư/ớc m/ắt rơi xuống đôi bàn tay chai sạn:

    “Người ta co//i th//ường con mình đến vậy sao…”

    Bà không nói gì với Hương, chỉ im lặng cất chiếc kiềng ấy vào tủ. Suốt đêm hôm đó, bà ngồi nhìn tấm hình cưới con gái mà n/ước m/ắt không ngừng rơi.

    Đến ngày cưới, rạp được dựng hoành tráng bên nhà trai. Họ hàng, quan khách tấp nập. Khi MC hô to phần trao quà cưới, mẹ Minh oai vệ bước lên sân khấu, giọng sang sảng:

  • Tôi 65 Tuổi, Ly Hôn Được 5 Năm. Chồng Cũ Để Lại Thẻ Ngân Hàng Có 3 Triệu. Tôi Chưa Từng Đụng Tới. Năm Năm Sau Đi Rút Tiền, Tôi S;;ững Ngư;;ời.

    Tôi 65 Tuổi, Ly Hôn Được 5 Năm. Chồng Cũ Để Lại Thẻ Ngân Hàng Có 3 Triệu. Tôi Chưa Từng Đụng Tới. Năm Năm Sau Đi Rút Tiền, Tôi S;;ững Ngư;;ời.

    Tôi 65 Tuổi, Ly Hôn Được 5 Năm. Chồng Cũ Để Lại Thẻ Ngân Hàng Có 3 Triệu. Tôi Chưa Từng Đụng Tới. Năm Năm Sau Đi Rút Tiền, Tôi Sững Người.

    Tôi 65 tuổi. Và sau 37 năm chung sống, tôi bị chính người chồng của mình rời bỏ. Ngày ly hôn, ông Thuận – chồng cũ của tôi – đưa cho tôi một chiếc thẻ ngân hàng, bảo rằng trong đó có 3 triệu, đủ để tôi “xoay xở vài tháng”. Ông nói nhẹ như thở, như thể cuộc hôn nhân mấy chục năm chỉ đáng giá mấy tờ tiền lẻ. Tôi nhìn tấm lưng lạnh lùng của ông bước ra khỏi phòng xử, lòng nghẹn đến mức không thở được. Tôi giữ thẻ lại, không phải vì cần tiền, mà vì nó giống như cái gai tôi không thể nhổ ra.

    Tôi sống âm thầm trong căn phòng trọ chật hẹp, kiếm sống bằng đủ thứ việc lặt vặt: nhặt ve chai, giữ xe, dọn nhà thuê. Mấy năm đầu sau ly hôn là khoảng thời gian u tối nhất trong đời tôi. Những khi thèm một bữa cơm tử tế, tôi cũng không dám đụng đến 3 triệu đó. Không phải tôi giàu, mà vì tôi không muốn chạm vào thứ ông bố thí cho mình. Tôi ghét nó. Ghét cái ngày tôi bị bỏ lại. Ghét cái cảm giác mình bị xem như gánh nặng.

    Thời gian như một con dao cùn, cứa vào mình chậm rãi nhưng đau dai dẳng. Tôi già đi nhanh chóng. Có những ngày đứng lên còn không nổi. Con cái thỉnh thoảng ghé thăm, dúi cho tôi ít tiền, nhưng chúng có gia đình riêng, tôi không dám kể bệnh tình của mình để khỏi phiền chúng. Tôi cứ thế mà sống, cầm cự qua ngày.

    Cho đến hôm đó, tôi ngất ngay trước cửa nhà trọ. Bác sĩ bảo tôi bị suy dinh dưỡng nặng, cần viện phí lâu dài. Tôi không còn cách nào khác. Ở cái tuổi này, cuối cùng tôi cũng quyết định rút số tiền trong chiếc thẻ suốt năm năm qua tôi vẫn trốn tránh. Tôi nghĩ: “Nó chỉ có 3 triệu thôi. Nhưng lúc này, 3 triệu cũng cứu được mình vài ngày.”

    Sáng hôm sau, tôi đến ngân hàng, hai tay run rẩy đưa thẻ cho cô nhân viên. Tôi bảo: “Cô rút hết giúp tôi.” Trong lòng vẫn nghĩ lát nữa mình sẽ cầm vài tờ tiền rách bươm, rồi lại quay về căn phòng trọ ẩm ướt ấy.

    Nhưng cô nhân viên cứ nhìn màn hình rất lâu, rồi nhìn tôi đầy lạ lẫm. Tôi thấy tim mình đập mạnh, lo sợ có gì đó sai sót. Tôi hỏi: “Có gì không ổn sao cháu?” Cô gái trẻ nuốt nước bọt, nói nhỏ:
    “Cô… số tiền trong tài khoản của cô không phải 3 triệu.”

    Tôi khựng lại. “Là bao nhiêu?”

    Cô ấy in sao kê, đẩy về phía tôi.
    Tôi nhìn xuống tờ giấy… rồi tim tôi như ngừng đập.

    983.000.000 đồng.
    Gần một tỷ.

    Tôi sững người. Tôi tưởng mình đọc nhầm. Tôi nheo mắt, xoay tờ giấy lại, nhìn thêm lần nữa. Vẫn là con số đó. Tôi thấy đầu óc quay cuồng, chân tay lạnh buốt.

    “Tại sao… lại có nhiều tiền đến vậy? Tài khoản này… của ai chuyển vào?”

    Cô nhân viên kéo màn hình lại gần tôi. Một cái tên quen thuộc hiện lên trong những dòng chuyển tiền đều đặn suốt 5 năm nay.

    THUẬN.

    Tôi chết lặng.
    Không thể nào.
    Ông ấy bỏ tôi. Ông ấy lạnh lùng đến tàn nhẫn.
    Vậy sao 5 năm trời ông âm thầm chuyển tiền, tháng nào cũng gửi? Có tháng 10 triệu, 15 triệu, thậm chí 30 triệu. Không thiếu một lần.

    “Sao… sao ông ấy không nói với tôi?” – tôi hỏi trong run rẩy.

    Cô nhân viên lắc đầu. “Chú ấy chưa từng ghi lời nhắn. Chỉ chuyển tiền đều đặn.”

    Tôi về nhà, dùng cả buổi tối chỉ để ngồi im, nhìn trần nhà, nước mắt chảy không ngừng. Mọi ký ức ùa về như cơn lũ: những ngày ông im lặng bất thường, những lần ông nhìn tôi mà ánh mắt như chứa điều gì đó đau đáu. Những đêm ông thức trắng, tưởng tôi không thấy.

    Có phải… ông rời bỏ tôi vì một lý do nào đó?
    Có phải ông chưa bao giờ hết thương tôi?
    Hay đó là cách ông chuộc lỗi?

    Tôi không thể chịu nổi sự mơ hồ này.
    Tôi phải tìm gặp ông.

    Sáng hôm sau, tôi bắt xe về quê. Tôi đến nhà chị gái ông – nơi tôi nghe nói ông trú tạm sau ly hôn. Ngôi nhà nhỏ, cũ kỹ, nằm sát mé ruộng.

    Tôi bước vào sân, gọi: “Chị Ba ơi… chị có nhà không?”

    Một người phụ nữ tuổi ngoài bảy mươi bước ra. Chị nhìn thấy tôi thì khựng lại, đôi mắt ánh lên thứ gì đó… thương xót.

    “Lành… em đến rồi hả?”

    Tôi gật đầu. “Chị… Thuận đâu rồi? Em có chuyện phải hỏi.”

    Chị Ba nhìn tôi rất lâu, rồi xoay người, lấy trong nhà ra một chiếc hộp gỗ nhỏ. Môi chị run lên, như đang cố nuốt một điều gì đó khó nói.

    “Lành… Thuận… nó mất rồi.”

    Tôi nghe mà như ai giáng búa vào ngực. Tôi chới với: “Không… không thể nào. Chị nói gì vậy? Mới có 5 năm thôi…”

    Chị Ba lau nước mắt. “Nó bị ung thư giai đoạn cuối từ trước khi ly hôn… Nó biết mình không còn sống được bao lâu.”

    Tôi choáng váng.
    Cả người như rơi xuống một hố sâu không đáy.

    Chị tiếp lời, giọng nghẹn:
    “Nó không muốn em khổ vì bệnh tật của nó. Không muốn em chăm người sắp chết. Nó sợ em phải sống nốt đời trong nước mắt. Nên nó mới dứt khoát ly hôn, để em tự do… để em có cơ hội sống nhẹ nhàng hơn.”

    Tôi ôm ngực, khó thở.
    Thế ra… suốt mấy năm qua… tôi đã oán hận nhầm một người.

    Chị Ba đặt chiếc hộp gỗ vào tay tôi.
    “Trong này… là thư nó viết cho em. Nhưng nó dặn, chỉ được đưa khi em tìm đến.”

    Tôi mở hộp.
    Bên trong là bức thư cũ, nét chữ quen thuộc.

    “Lành à,
    Khi em đọc lá thư này, chắc tôi không còn nữa.
    Tôi xin lỗi vì đã bỏ em đi theo cách tàn nhẫn nhất.
    Tôi đau lắm. Nhưng tôi sợ nếu nói, em sẽ khóc mà giữ tôi lại.
    Tôi không muốn em chăm một người sắp chết.
    Tôi muốn em sống tiếp… không mang gánh nặng nào.
    Tiền trong thẻ tôi sẽ gửi đều đặn. Em nhớ ăn uống cho tốt.
    Tôi không cần em tha thứ.
    Chỉ mong em sống lâu, sống khỏe.
    Nếu có kiếp sau… tôi vẫn muốn cưới em.”

    Tôi gục xuống trước hiên nhà, khóc nghẹn như một đứa trẻ.

    Hóa ra suốt năm năm qua, tôi sống trong hận thù, còn ông thì sống trong cuộc đua với cái chết, âm thầm gửi tiền cho tôi từng tháng, cho đến khi đôi tay ông không thể gõ nổi bàn phím nữa.

    Tôi cứ nghĩ ông phụ bạc.
    Nhưng sự thật… là ông yêu tôi đến mức chọn cách ra đi đau đớn nhất.

    Trên bàn thờ trong nhà chị Ba, tôi nhìn thấy di ảnh ông.
    Nụ cười hiền hậu, ánh mắt quen thuộc…
    Tôi chạm tay vào khung ảnh, run bần bật.

    “Tại sao… tại sao ông không nói với tôi…” – tôi thì thầm.

    Nhưng ông không bao giờ trả lời nữa.

    Ngày ấy, lúc tôi cầm thẻ ngân hàng 3 triệu trong tay, tôi tưởng mình là người bị bỏ rơi.
    Năm năm sau, khi đứng trước bàn thờ ông, tôi mới hiểu:
    Tôi là người được yêu thương nhiều nhất, nhưng lại không nhận ra.