“Thôi, mẹ à, con biết mẹ là người có kinh nghiệm nhất rồi, nhưng chỉ cần trông thằng bé vài tiếng thôi mà, mẹ cứ làm như con giao cả vương quốc cho mẹ vậy.”
Giọng con dâu, Vân, mang một sự mỉa mai sắc lạnh, khiến bà Hạnh cảm thấy lồng ngực mình lại thắt lại. Bà chỉnh lại nếp áo, cố giữ cho giọng nói bình thản nhất có thể.
“Mẹ có nói gì đâu, Vân. Mẹ chỉ dặn là thằng bé mới hai tháng, cái gì cũng phải cẩn thận. Mua sắm thì mua sắm, nhưng nhớ về sớm. Bác sĩ dặn rồi, nó dễ bị giật mình, không nên để nó một mình quá lâu.”
Hùng, con trai bà, đang khoác áo vest, liếc nhìn vợ rồi lại nhìn mẹ, thở dài một tiếng nặng nhọc.
“Mẹ cứ thái quá lên. Mẹ nhìn xem, nó đang ngủ ngon lành thế này cơ mà. Mẹ cứ yên tâm, tụi con đi chưa đến hai tiếng đâu. Mẹ cứ việc ngồi xem TV, hay mẹ đọc sách cũng được. Mẹ đừng có mà ôm khư khư nó, mẹ làm nó quen hơi đấy.”
Lời nói của Hùng như một nhát dao nhỏ cứa vào lòng bà Hạnh. Bà biết, đó là cách mà vợ chồng nó, đặc biệt là Vân, cố gắng đẩy bà ra khỏi cuộc sống của cháu nội. Bà là mẹ chồng, nhưng trong căn nhà này, bà cảm thấy mình như một người giúp việc không công, chỉ được phép chạm vào đứa cháu khi chúng muốn.
“Hùng, con nói gì lạ vậy. Bà nội ôm cháu nội là chuyện đương nhiên. Mẹ có bao giờ làm nó quen hơi mẹ đâu. Nhưng mà…”
“Thôi, thôi, mẹ. Đừng nhưng nhị gì nữa. Mẹ cứ để nó trong cũi, nó đã quen với tiếng nhạc ru này rồi.” Vân ngắt lời bà Hạnh một cách dứt khoát, tay chỉ vào chiếc máy phát nhạc ru đắt tiền. “Con không muốn nó lớn lên mà cứ phải dính lấy người khác. Nó cần độc lập ngay từ bây giờ.”
Bà Hạnh nhìn đôi vợ chồng trẻ, ánh mắt chứa đựng sự tổn thương sâu sắc. Độc lập? Một đứa bé mới hai tháng tuổi cần gì sự độc lập? Chúng chỉ đang tìm cách tuyên bố quyền sở hữu tuyệt đối đối với đứa con, phủ nhận vai trò của bà.
“Được rồi. Mẹ biết rồi.” Bà Hạnh chỉ nói ngắn gọn, nuốt xuống tất cả những lời muốn phản bác. Bà quay lưng đi, cố che giấu khóe mắt đang cay xè. “Các con đi cẩn thận.”
Khi tiếng cửa đóng lại, không gian căn nhà lớn bỗng trở nên im lìm đến đáng sợ. Bà Hạnh bước chậm rãi vào phòng cháu trai, căn phòng được trang trí lộng lẫy, mọi thứ đều mới và đắt tiền. Bà đứng bên cũi, nhìn đứa cháu đang say ngủ, gương mặt bầu bĩnh, hồng hào.
“Khổ thân cháu tôi…” Bà thì thầm, bàn tay gầy guộc khẽ chạm vào tấm chăn lụa mềm mại. “Bà chỉ mong được bế cháu một chút thôi, mà cũng khó khăn đến vậy.”
Bà ngồi xuống chiếc ghế bập bênh cạnh cũi, cầm lấy cuốn sách dày và cố gắng tập trung. Bà đã quen với sự cô đơn này. Sau khi chồng mất, bà chuyển về sống với con trai, tưởng rằng sẽ được an ủi tuổi già. Nhưng không, sự xa cách giữa bà và con trai ngày càng lớn, và nó được củng cố bằng sự kiêu ngạo lạnh lùng của con dâu.
Khoảng nửa giờ trôi qua trong sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối. Bà Hạnh đã gần như ngủ gật. Bỗng…
Oa… Oa… Oa…
Tiếng khóc của đứa bé chợt vang lên, không phải tiếng khóc dỗi hờn thường ngày, mà là một tiếng khóc thét chói tai, dữ dội, như xé toạc không khí tĩnh mịch. Bà Hạnh giật mình bật dậy, linh cảm bất an ùa về khiến bà run rẩy.
“Ôi, cháu ngoan, có chuyện gì vậy?”
Bà vội vàng bế cháu lên. Thằng bé quằn quại trong vòng tay bà, tiếng khóc không dứt, cổ họng như bị nghẹn lại, đỏ gay. Bà dỗ dành, hát những lời ru cổ truyền mà mẹ bà đã từng hát cho bà nghe.
“À ơi… cháu ngoan của bà, nín đi nào…”
Nhưng vô ích. Thằng bé càng lúc càng khóc dữ dội hơn, mặt nó tái đi rồi lại đỏ bừng lên. Bà bắt đầu đi vòng quanh phòng, nhún nhảy nhẹ nhàng, mọi cử động đều cố gắng thật êm ái.
“Sao vậy, con? Con bị đau bụng à? Hay con đói? Nhưng mẹ vừa kiểm tra, vẫn còn sữa mà…”
Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán bà. Bà nhìn đồng hồ, vợ chồng nó mới đi được chưa đầy một tiếng. Bà không thể gọi chúng về được. Vân chắc chắn sẽ nói bà làm quá lên, sẽ lại mỉa mai bà là “bà mẹ cổ hủ, dọa nạt trẻ con”.
Bà tiếp tục cố gắng. Hơn mười phút trôi qua, tiếng khóc không hề giảm, mà dường như còn mạnh hơn. Đứa bé ngọ nguậy, ưỡn người ra khỏi vòng tay bà, một sự phản kháng mạnh mẽ.
Bà Hạnh ôm chặt cháu, nỗi sợ hãi bắt đầu chiếm lấy tâm trí bà. Bà nhớ lại những lời cảnh báo của bác sĩ về sức khỏe non nớt của trẻ sơ sinh. Bà đã thấy nhiều trường hợp… chỉ một chút sơ suất, một cơn sốt bất chợt…
Bà Hạnh hạ cháu xuống một chút, đặt lưng nó tựa vào cánh tay mình. Một cảm giác nóng ran, bất thường truyền qua lớp áo mỏng. Tim bà đập thình thịch, một điềm báo kinh hoàng.
“Ôi, không, không được…”

Bà Hạnh đưa bàn tay còn lại lên sờ trán cháu. Nhiệt độ nóng như lửa đốt. Cả người thằng bé, dưới lớp áo cotton, đang nóng rực.
Khoảnh khắc ấy, mọi lời dặn dò, mọi sự mỉa mai của con dâu, mọi nỗi sợ hãi bị trách mắng đều tan biến hết. Chỉ còn lại bản năng của một người bà, một người mẹ. Bà Hạnh cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, một sự lạnh lẽo kinh hoàng xen lẫn với sự nóng bỏng của đứa cháu.
Bà vội vàng vén chiếc áo của cháu trai lên. Da thịt thằng bé đỏ ửng, và, quan trọng hơn, một vết ban đỏ mờ nhạt bắt đầu xuất hiện ở vùng bụng. Mặc dù rất mờ, nhưng đối với đôi mắt đã chứng kiến bao nhiêu chuyện của bà Hạnh, nó là một dấu hiệu không thể bỏ qua.
“Trời ơi! Con ơi…”
Bà Hạnh cảm thấy cả thế giới quay cuồng. Sự lo lắng tột độ biến thành một sức mạnh phi thường. Bà không chần chừ một giây phút nào nữa. Bỏ lại cuốn sách, bỏ lại chiếc ghế bập bênh, bỏ lại tất cả những nỗi sợ hãi bị khiển trách, bà lao ra khỏi phòng.
Bà với lấy chiếc điện thoại, bấm gọi cho Hùng, nhưng không ai nghe máy. Hùng và Vân đang ở một trung tâm thương mại lớn, chắc chắn là tiếng ồn đã át đi tiếng chuông điện thoại.
Bà Hạnh không gọi lại nữa. Thời gian lúc này là vàng.
Bà ôm chặt cháu trai trong tay. Thằng bé vẫn đang khóc ngằn ngặt, tiếng khóc yếu ớt dần đi, thay vào đó là những tiếng rên rỉ nghèn nghẹt, đáng sợ hơn cả tiếng khóc ban đầu.
“Bà đây, cháu ngoan, bà sẽ đưa con đi. Bà sẽ đưa con đi ngay!”
Bà Hạnh không kịp lấy áo khoác cho mình, chỉ vớ vội chiếc khăn mỏng quấn quanh người cháu, rồi mở cửa, chạy thẳng ra ngoài.
Khu chung cư cao cấp yên tĩnh, không một bóng người. Bà Hạnh là người cả đời chưa bao giờ chạy nhanh như vậy. Từng bước chân bà dồn dập, gấp gáp trên hành lang lát đá lạnh lẽo.
“Taxi! Có taxi không?” Bà lẩm bẩm, mắt đảo lia lịa tìm kiếm.
May mắn thay, ở sảnh chính có một chiếc taxi vừa trả khách. Bà Hạnh không kịp nghĩ ngợi, lao thẳng tới.
“Bác sĩ! Lái xe đến Bệnh viện Nhi ngay lập tức! Cháu tôi bị sốt cao, làm ơn nhanh lên!”
Giọng bà Hạnh khản đặc, vừa run rẩy vừa đầy sự tuyệt vọng. Người tài xế nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch, ánh mắt hoảng loạn của bà Hạnh cùng đứa bé đang đỏ gay trong tay, anh ta hiểu ngay tình hình nghiêm trọng.
“Vâng, cô cứ bình tĩnh. Tôi đi ngay đây.”
Chiếc xe lao đi trong tiếng còi xe inh ỏi của giờ cao điểm. Trong xe, bà Hạnh ôm chặt cháu, liên tục kiểm tra nhiệt độ của thằng bé bằng cách áp má vào trán nó.
“Con ơi, đừng làm bà sợ… Con phải khỏe mạnh. Hít thở sâu vào… Bà ở đây rồi…”
Nước mắt bà lăn dài trên má. Bà không sợ bị bệnh, không sợ bị mắng mỏ, bà chỉ sợ đứa cháu bé bỏng của bà có chuyện gì. Cái cảm giác bất lực khi chứng kiến sinh linh nhỏ bé đang vật lộn với cơn đau là một thứ gì đó tàn khốc hơn mọi lời mỉa mai.
Bà Hạnh lại gọi cho Hùng. Vẫn không ai trả lời. Bà gửi một tin nhắn gấp gáp: “Con trai đang sốt cao. Mẹ đang đưa nó đến Bệnh viện Nhi. Về ngay!”
Bà biết, khi chúng đọc được tin nhắn này, sẽ có một cơn thịnh nộ khác chờ đợi bà. Chúng sẽ kết tội bà là người hấp tấp, là người không biết chăm sóc trẻ con. Nhưng bà không còn bận tâm nữa.
Tại trung tâm thương mại, Hùng đang thử một chiếc đồng hồ đắt tiền. Điện thoại anh rung lên liên tục, nhưng anh đang mải nghe lời tư vấn của nhân viên bán hàng.
Vân đang xem xét một chiếc túi xách, cũng không chú ý.
Cho đến khi Hùng cầm chiếc điện thoại lên, thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn khẩn cấp của mẹ mình, mặt anh biến sắc.
“Mẹ… Mẹ gửi tin nhắn này.”
Vân cau mày, hất tóc: “Tin nhắn gì mà làm anh hốt hoảng vậy? Lại mẹ anh làm quá lên chuyện gì nữa chứ?”
Hùng nuốt nước bọt, đọc lớn tin nhắn: “Con trai đang sốt cao. Mẹ đang đưa nó đến Bệnh viện Nhi. Về ngay!”
Vân bật cười thành tiếng, một tiếng cười chế giễu đầy cay độc.
“Anh xem! Em đã bảo rồi mà! Bà ấy cứ làm như đứa trẻ sắp chết đến nơi! Mới có hai tháng tuổi thì làm sao mà sốt cao ngay được? Chắc chắn là bà ấy thấy hơi nóng một chút rồi hoảng loạn lên. Bà ấy muốn chứng tỏ mình quan trọng, muốn phá hỏng buổi đi chơi của chúng ta thôi.”
Hùng không cười. Anh nhìn thấy sự run rẩy trong tin nhắn của mẹ. Anh biết mẹ anh là người cẩn thận, bà sẽ không bao giờ dám đưa cháu đi bệnh viện một cách tùy tiện nếu không có chuyện gì thực sự nghiêm trọng. Sự mỉa mai của Vân không còn tác dụng với anh nữa, thay vào đó là một nỗi sợ hãi mơ hồ.
“Vân, nhưng nhỡ mẹ nói thật thì sao? Mẹ không phải là người hay đùa giỡn chuyện này.”
“Thật hay không thì cũng là do bà ấy tự ý hành động. Anh gọi cho bà đi. Bảo bà ấy quay về ngay! Bệnh viện là nơi dễ lây bệnh nhất. Chúng ta phải về nhà, tự mình xử lý. Em không muốn con mình bị dính lấy cái bệnh viện bẩn thỉu đó.” Vân ra lệnh, giọng điệu lạnh lùng.
Hùng bấm gọi cho mẹ. Giọng bà Hạnh vang lên, gấp gáp và nghẹn ngào, lẫn trong tiếng ồn ào của xe cộ.
“Hùng à, con trai đang ở phòng cấp cứu… Mẹ đang ở Bệnh viện Nhi Đồng. Con mau đến đây!”
“Mẹ! Mẹ làm cái quái gì vậy? Mẹ có biết mẹ làm vậy là nguy hiểm không? Mới sốt một chút thôi mà mẹ làm to chuyện lên, mẹ có ý gì vậy?” Hùng hét lên trong điện thoại, một phần vì lo lắng, một phần vì bị vợ thúc ép, và một phần vì anh cảm thấy xấu hổ khi phải đối diện với tình huống này.
Bà Hạnh im lặng một lúc. Qua điện thoại, Hùng nghe thấy một tiếng thở dài đầy chua chát, một giọng nói yếu ớt nhưng kiên quyết.
“Mẹ không làm to chuyện, Hùng. Mẹ là người trông con, mẹ phải chịu trách nhiệm. Con đến đây đi. Con trai… đang không ổn.”
Bà Hạnh cúp máy.
Vân giật lấy điện thoại của Hùng, trừng mắt: “Anh nghe thấy chưa? Bà ấy đang muốn chiếm lấy đứa bé! Anh cứ tin em đi, bà ấy chỉ muốn tạo ra kịch tính để chúng ta cảm thấy mình là những bậc cha mẹ vô trách nhiệm thôi. Đừng đi!”
“Không, Vân. Lần này em sai rồi.” Hùng đẩy tay Vân ra. Gương mặt anh trắng bệch. “Mẹ không bao giờ dùng con mình để tạo kịch tính. Em không nghe thấy giọng mẹ à? Mẹ đang khóc đấy. Chúng ta phải đến đó ngay.”
Bỏ lại chiếc đồng hồ và chiếc túi xách, Hùng và Vân lao ra khỏi trung tâm thương mại. Cuộc hành trình đến bệnh viện đầy căng thẳng. Hùng lái xe một cách điên cuồng, trong khi Vân cứ lải nhải bên tai:
“Nếu bà ấy làm con mình lây bệnh thì sao? Nếu bà ấy làm con mình bị ốm nặng hơn thì sao? Anh phải nói cho bà ấy biết là chúng ta mới là cha mẹ! Bà ấy không có quyền tự ý quyết định mọi thứ!”
Hùng không đáp lại, anh chỉ tập trung lái xe. Trong lòng anh, một cuộc đấu tranh dữ dội đang diễn ra. Anh yêu vợ, nhưng anh cũng biết, mẹ anh đã phải chịu đựng sự lạnh nhạt, thậm chí là sự khinh miệt của vợ anh trong suốt thời gian qua. Và bây giờ, nếu có bất cứ điều gì xảy ra với con trai anh, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình, và cả sự cố chấp của Vân.
Tại Bệnh viện Nhi.
Bà Hạnh ngồi trên băng ghế lạnh lẽo, tay ôm chặt chiếc khăn của cháu trai, người bà vẫn còn run lên. Bà đã hoàn thành trách nhiệm của mình, đứa bé đã được các bác sĩ đưa vào phòng kiểm tra. Bây giờ, bà chỉ còn biết chờ đợi trong sự giày vò.
Mười phút sau, Hùng và Vân xuất hiện.
Vân không nói một lời, cô ta xông thẳng tới chỗ bà Hạnh, ánh mắt sắc như dao găm.
“Mẹ! Mẹ nghĩ mẹ đang làm cái gì vậy? Mẹ có biết là mẹ vừa đưa con tôi vào một nơi đầy rẫy mầm bệnh không? Ai cho mẹ cái quyền tự ý đưa cháu đi bệnh viện mà không hỏi ý kiến chúng tôi?”
Bà Hạnh ngẩng đầu lên, gương mặt bà hốc hác, đôi mắt đỏ hoe nhưng kiên định.
“Vân, cháu đang sốt cao. Nóng ran cả người. Mẹ thấy cháu có cả vết ban đỏ. Nó khóc đến nỗi gần như ngất đi. Mẹ không có thời gian để gọi cho hai đứa, điện thoại cũng không nghe. Mẹ là người trông cháu, mẹ không thể đứng nhìn nó nguy hiểm đến tính mạng được!”
“Nguy hiểm tính mạng ư?” Vân cười khẩy, tiếng cười đầy khinh miệt. “Mẹ nói nghe kịch tính quá đấy. Mẹ làm quá mọi chuyện lên! Có khi mẹ chỉ sờ thấy người nó nóng một chút, rồi mẹ tự tưởng tượng ra đủ thứ bệnh tật để rồi đưa nó đến đây làm trò cười cho thiên hạ!”
“Mẹ không tưởng tượng!” Bà Hạnh đứng phắt dậy, đối diện với con dâu. “Con bé bỏng như vậy, nó làm sao biết cách nói cho con biết nó đau ở đâu. Chỉ có người lớn mới biết. Và mẹ là người trực tiếp bế nó, mẹ cảm nhận được sự bất thường. Mẹ đã là mẹ rồi, Vân. Mẹ đã nuôi Hùng lớn lên. Mẹ biết khi nào con mình thực sự có chuyện!”
“Thôi, cả hai người dừng lại đi!” Hùng hét lên, anh thấy mình bị xé làm đôi giữa hai người phụ nữ quan trọng nhất đời mình. Anh quay sang mẹ: “Mẹ, mẹ phải nói rõ ràng cho con. Bác sĩ nói sao? Con có sao không?”
Đúng lúc đó, cửa phòng kiểm tra mở ra, một nữ bác sĩ trẻ bước ra.
“Ai là người nhà của bé?”
“Tôi là mẹ!” Vân vội vàng lên tiếng.
“Chúng tôi là bố mẹ.” Hùng bổ sung.
Bác sĩ nhìn ba người với ánh mắt hơi khó hiểu, rồi thở phào nhẹ nhõm: “May mắn là cô đưa bé đến kịp thời. Cháu bé bị sốt siêu vi, một loại sốt nhẹ thông thường ở trẻ sơ sinh, thường do thay đổi thời tiết hoặc môi trường. Quan trọng là cô đã phát hiện ra sớm, đưa bé đến đây và cho bé hạ sốt ngay lập tức.”
Bà Hạnh khuỵu xuống, cảm giác nhẹ nhõm đến mức chân bà như mềm nhũn ra. Bà đưa tay ôm lấy mặt, những giọt nước mắt cuối cùng của sự căng thẳng tuôn rơi.
Vân đứng sững sờ. Cô ta không thể thốt ra lời nào. Sốt siêu vi. Không phải là trò đùa của mẹ chồng cô.
Bác sĩ tiếp tục: “Tuy nhiên, đối với trẻ sơ sinh, sốt siêu vi cũng rất nguy hiểm nếu không được kiểm soát kịp thời. Nếu để nhiệt độ quá cao, bé có thể bị co giật, ảnh hưởng đến thần kinh. May mắn là người nhà đã xử lý rất tốt, đưa bé đến đây ngay khi phát hiện sốt. Bé đã được uống thuốc hạ sốt, giờ thì đã ổn. Chỉ cần theo dõi trong vài giờ là có thể về. Chúng tôi sẽ truyền một chút dịch để bù nước.”
Bác sĩ quay sang bà Hạnh, mỉm cười ấm áp: “Chị à, chị thật là tinh ý và nhanh nhẹn. Nhiều bậc cha mẹ trẻ không nhận ra sớm như vậy đâu. Chị cứu con mình một bàn thua trông thấy đấy.”
Lời khen của bác sĩ như một bản án dành cho Vân. Cô ta cảm thấy mặt mình nóng ran, không phải vì sốt, mà vì sự xấu hổ. Tất cả những lời mỉa mai, sự nghi ngờ của cô ta… đều sai. Bà Hạnh không phải là người rảnh rỗi muốn kiếm chuyện, bà là người đã cứu con trai cô.
Hùng nhìn vợ, rồi quay sang mẹ. Anh bước tới, nắm lấy vai mẹ.
“Mẹ… Mẹ không sao chứ? Mẹ đã sợ hãi lắm phải không?” Giọng anh nghẹn lại, đầy hối hận. “Con xin lỗi mẹ. Con xin lỗi vì đã không nghe máy. Con xin lỗi vì đã… đã nghi ngờ mẹ.”
Bà Hạnh lắc đầu, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mi. “Mẹ không sao, Hùng. Cháu khỏe là mẹ mừng rồi. Chỉ cần cháu khỏe thôi.”
Vân vẫn đứng bất động. Cô ta nhìn người bà đang ngồi đó, gầy gò và kiệt sức, nhưng ánh mắt bà lại ánh lên một tình yêu thương vô bờ bến. Cô ta nhớ lại những lời mình đã nói: “Bà ấy muốn chứng tỏ mình quan trọng”, “Bà ấy chỉ muốn tạo ra kịch tính”. Những lời đó bây giờ như những mũi tên độc quay lại đâm vào chính cô ta.
Cuối cùng, Vân tiến lại gần. Cô ta không thể nhìn thẳng vào mắt bà Hạnh.
“Mẹ…” Giọng cô ta nhỏ lí nhí, không còn chút nào sự kiêu ngạo thường ngày. “Con… Con xin lỗi. Con đã nói những lời không hay. Con đã… quá lời. Con đã nghĩ… sai về mẹ.”
Bà Hạnh nhìn con dâu. Bà thấy sự chân thành trong đôi mắt đang ngấn lệ của Vân. Sự tức giận, sự tổn thương mà bà đã phải chịu đựng bỗng tan biến. Bà hiểu, Vân chỉ là một người mẹ trẻ quá lo lắng, quá cố chấp trong việc kiểm soát cuộc sống của con mình.
“Không sao đâu, Vân.” Bà Hạnh nhẹ nhàng nắm lấy tay con dâu. “Mẹ hiểu mà. Làm mẹ thì ai cũng lo lắng thôi. Mẹ chỉ mong con hiểu, tình yêu thương của bà dành cho cháu, nó không khác gì tình yêu của con dành cho con đâu. Mẹ không có ý tranh giành gì hết.”
Hùng đứng bên cạnh, thấy mẹ và vợ đã hóa giải được phần nào hiểu lầm, anh thở phào nhẹ nhõm. Anh biết, đây là một bước ngoặt lớn trong mối quan hệ của họ.
Trong phòng hồi sức, đứa cháu trai đã ngủ yên trong cũi, gương mặt hồng hào trở lại, không còn vẻ quằn quại của cơn sốt.
Bà Hạnh ngồi bên cạnh, không rời mắt khỏi cháu. Hùng và Vân đứng tựa vào tường, không khí đã dịu đi rất nhiều.
Vân khẽ lên tiếng, giọng cô ta vẫn còn chút ngượng ngùng nhưng đã mềm mỏng hơn rất nhiều.
“Mẹ, con… con xin lỗi vì những lần trước con đã không cho mẹ bế thằng bé lâu. Con sợ… con sợ nó sẽ bám lấy mẹ, rồi con không thể làm chủ được mọi thứ.”
“Con làm chủ được mà.” Bà Hạnh mỉm cười hiền hậu. “Con là mẹ nó, không ai có thể thay thế vị trí của con. Nhưng con biết không, Vân, trẻ con cần nhiều tình yêu thương, và từ nhiều người. Bà nội, ông bà ngoại, cô chú… mỗi người đều mang lại một màu sắc khác nhau trong cuộc đời nó.”
Hùng bước tới, ngồi xuống bên cạnh mẹ.
“Mẹ, con cũng xin lỗi. Con đã nghe theo lời Vân quá nhiều, mà bỏ qua cảm xúc của mẹ. Con biết, mẹ ở nhà với tụi con, nhưng lại cảm thấy cô đơn. Con xin lỗi vì đã để mẹ phải chịu ấm ức.”
Bà Hạnh đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc con trai, hành động mà bà đã không làm từ rất lâu rồi.
“Mẹ không cần các con phải chăm sóc mẹ. Mẹ chỉ cần được thấy các con hạnh phúc, và được nhìn thấy cháu mẹ lớn lên khỏe mạnh. Hôm nay, nếu mẹ chậm trễ một chút thôi… mẹ không dám nghĩ nữa.” Bà Hạnh thoáng rùng mình. “Cái cảm giác lúc đó… nó còn kinh khủng hơn mọi sự mắng mỏ, mỉa mai. Mẹ không muốn trải qua nó một lần nữa.”
Vân bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai bà Hạnh. Hành động chạm vào người này là một điều hiếm hoi giữa hai người.
“Mẹ, con đã hiểu rồi. Con đã quá ích kỷ, con chỉ nghĩ đến cảm giác của mình. Con đã nghĩ rằng, việc làm mẹ là phải hoàn hảo, phải tự mình lo liệu hết mọi thứ, và không cần đến sự giúp đỡ của ai. Nhưng con đã sai. Hôm nay, nếu không có mẹ, chắc chắn con đã mất con trai mình.” Vân nghẹn lại.
Bà Hạnh quay sang, ôm lấy con dâu, một cái ôm thật chặt, đầy sự thấu hiểu và tha thứ. Đó là khoảnh khắc mà mọi rào cản, mọi sự hiểu lầm giữa họ sụp đổ.
Mấy giờ sau, bác sĩ thông báo đứa bé đã hoàn toàn ổn định và có thể xuất viện.
Trên đường về, không khí trong xe hoàn toàn khác hẳn lúc đi. Vân ngồi ở ghế sau, ôm chặt con trai. Thằng bé ngủ ngon lành, thỉnh thoảng lại mỉm cười.
Bà Hạnh ngồi ở ghế trước. Hùng vừa lái xe, vừa thỉnh thoảng quay lại nhìn mẹ và vợ qua gương chiếu hậu.
“Mẹ à,” Hùng lên tiếng. “Sau chuyện này, con nghĩ… con sẽ chuyển lại cho mẹ căn phòng sát phòng cháu. Và mẹ cứ bế cháu bất cứ lúc nào mẹ muốn. Con sẽ không nghe lời Vân nữa đâu.” Anh cười.
Vân vỗ nhẹ vào vai Hùng: “Anh nói gì lạ vậy? Em cũng không nói anh nghe lời em nữa đâu. Mẹ phải bế cháu nhiều vào. Con thấy, thằng bé có vẻ thích được bà bế hơn là cái cũi đắt tiền của chúng ta rồi đấy.”
Bà Hạnh bật cười. Tiếng cười nhẹ nhõm, hạnh phúc.
“Vậy thì mẹ sẽ lại hát ru cho nó nghe. Những bài ru mà mẹ đã hát cho con, Hùng à. Bài ru không có trong chiếc máy đắt tiền kia đâu.”
Vân cũng cười, một nụ cười thật lòng, không còn sự mỉa mai. “Mẹ, con muốn học bài ru đó. Mẹ dạy con nhé.”
“Được chứ, Vân. Mẹ sẽ dạy con. Và mẹ cũng muốn học cách chăm sóc cháu theo những phương pháp hiện đại mà con biết nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau học.”
Sự kết nối giữa họ đã trở lại, mạnh mẽ và chân thành hơn bao giờ hết. Sự kiện sốt siêu vi của đứa bé đã không phải là một bi kịch, mà là một phép thử, một cầu nối hàn gắn những trái tim đã từng bị ngăn cách bởi sự cố chấp và kiêu ngạo.
Trở về nhà, bà Hạnh không còn cảm thấy mình là người ngoài nữa. Khi bà bế đứa cháu đang ngủ, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể bé bỏng, bà biết, cuộc sống của bà cuối cùng đã tìm lại được ý nghĩa. Mối quan hệ giữa bà, con trai và con dâu đã được cứu vãn. Sự ấm áp của gia đình đã chiến thắng sự lạnh lùng của những lời nói mỉa mai.
Cuộc sống gia đình đôi khi cần những cú sốc, những biến cố bất ngờ để mọi người nhận ra điều gì mới là quan trọng nhất: tình yêu thương và sự thấu hiểu. Và bà Hạnh, trong khoảnh khắc hoảng loạn tột độ, đã không chỉ cứu cháu trai mình, mà còn cứu cả gia đình này.
Ánh đèn trong phòng cháu bé ấm áp. Bà Hạnh hát ru nhè nhẹ, bài ru cổ xưa, ngọt ngào, thấm đẫm tình yêu thương.
“À ơi… cháu ngủ cho ngoan…”
Vân và Hùng đứng tựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn mẹ, nhìn con. Họ hiểu rằng, từ nay về sau, họ sẽ sống một cuộc sống khác, một cuộc sống có sự sẻ chia, có sự tôn trọng, và ngập tràn tiếng cười của một gia đình trọn vẹn.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.