Blog

  • Lời tiên tri cho cuối năm 2025 của bà Baba Vanga khiến thế giới xôn xao

    Lời tiên tri cho cuối năm 2025 của bà Baba Vanga khiến thế giới xôn xao

    Bà Baba Vanga (trong ảnh) là một nhà tiên tri người Bulgaria.

    Theo thông tin từ Daily Mail, lời dự báo này được cho là sẽ xảy ra chỉ trong vài ngày tới, gắn liền với một sự kiện thể thao toàn cầu.

    Bà Baba Vanga, tên thật là Vangelia Pandeva Gushterova, sinh năm 1911 và qua đời năm 1996, là một nhà thần bí người Bulgaria.

    Bà được nhiều người gọi là “Nostradamus vùng Balkan” bởi những lời tiên tri được cho là đã ứng nghiệm, như vụ khủng bố 11/9 tại Mỹ hay đại dịch COVID-19. Dù còn nhiều tranh cãi, các dự báo của bà vẫn thường xuyên được nhắc lại và gây chú ý trên truyền thông quốc tế.

    Hình ảnh mới nhất về vật thể liên sao 3I/ATLAS của một nhà chiêm tinh. Bà Baba Vanga được cho là đã dự đoán một “ánh sáng mới trên bầu trời” sẽ xuất hiện trên một sự kiện thể thao lớn vào năm 2025.

    Theo lời tiên tri cho năm 2025, Baba Vanga dự đoán rằng loài người sẽ có cuộc tiếp xúc đầu tiên với sự sống ngoài Trái Đất. Bà mô tả sự kiện này sẽ diễn ra trong một bối cảnh đặc biệt, khi một “ánh sáng mới trên bầu trời” xuất hiện, được nhiều người trên thế giới chứng kiến.

    Điều đáng chú ý là lời tiên tri này gắn liền với một sự kiện thể thao lớn, nơi hàng triệu khán giả toàn cầu theo dõi trực tiếp.

    Các nhà nghiên cứu và người hâm mộ tiên tri đã liên hệ lời dự báo này với lễ bốc thăm vòng chung kết FIFA World Cup 2026, dự kiến diễn ra tại Washington DC vào ngày thứ Sáu tuần này.

    Ngày 5/12, FIFA sẽ tổ chức lễ bốc thăm vòng chung kết World Cup 2026 tại Washington DC, với hàng trăm triệu người hâm mộ dự kiến sẽ theo dõi.

    Họ cho rằng đây chính là sự kiện thể thao quốc tế mà Baba Vanga từng nhắc đến, nơi “ánh sáng mới” có thể xuất hiện trên bầu trời, mở ra khả năng nhân loại lần đầu tiếp xúc với sinh vật ngoài hành tinh.

    Thông tin này đã nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội và các diễn đàn quốc tế, tạo nên làn sóng tranh luận sôi nổi. Một số người tin rằng đây có thể là bước ngoặt lịch sử, mang lại “câu trả lời thay vì nỗi sợ hãi” cho nhân loại.

    Tuy nhiên, cũng có nhiều ý kiến hoài nghi, cho rằng đây chỉ là sự trùng hợp hoặc cách diễn giải chủ quan từ những người tin vào tiên tri.

    Dù chưa có bằng chứng khoa học nào xác nhận, việc lời tiên tri của Baba Vanga được gắn với một sự kiện cụ thể trong năm 2025 đã khiến dư luận đặc biệt quan tâm.

    Truyền thông quốc tế liên tục đưa tin, nhấn mạnh rằng nếu sự kiện này xảy ra, nó sẽ trở thành một trong những khoảnh khắc mang tính bước ngoặt của lịch sử loài người.

    Trong bối cảnh thế giới đang đối mặt với nhiều thách thức, từ biến đổi khí hậu đến bất ổn chính trị, sự xuất hiện của một lời tiên tri về việc tiếp xúc với sự sống ngoài Trái Đất càng làm tăng thêm sự tò mò và lo lắng.

    Nhiều người chờ đợi xem liệu “ánh sáng mới trên bầu trời” mà Baba Vanga từng nhắc đến có thực sự xuất hiện trong lễ bốc thăm World Cup 2026 hay không.

    Theo Daily Mail

  • Vợ vừa lên bàn đ::ẻ thì nh:ân tì:nh của chồng nhắn tin: “Chồng chị với em nãy giờ 4 hiệp rồi đấy…”.. – Tâm Sự – Chia Sẻ

    Vợ vừa lên bàn đ::ẻ thì nh:ân tì:nh của chồng nhắn tin: “Chồng chị với em nãy giờ 4 hiệp rồi đấy…”.. – Tâm Sự – Chia Sẻ

    Phòng chờ sinh bệnh viện phụ sản quốc tế ngập tràn mùi cồn và tiếng máy móc “tít tít” đều đặn. Lan nằm trên giường, mồ hôi vã ra như tắm, hai tay nắm chặt lấy thành giường trắng toát. Cơn đau chuyển dạ kéo đến từng đợt như muốn xé toạc cơ thể cô.

    Bên cạnh Lan không phải là chồng, mà là bà Thanh – mẹ chồng cô. Bà Thanh năm nay ngoài 60, nhưng vẫn giữ được nét sang trọng, quyền quý của một nữ doanh nhân từng thét ra lửa trên thương trường. Bà vừa lau mồ hôi cho con dâu, vừa sốt ruột nhìn ra cửa.

    “Thằng Tuấn đâu rồi? Vợ sắp đẻ mà còn đi đâu không biết!” – Bà Thanh gắt lên, tay rút điện thoại gọi cho con trai lần thứ mười. Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.

    Lan thều thào, cố gượng cười trấn an mẹ chồng: “Anh ấy bảo… đi gặp đối tác quan trọng ký hợp đồng… để kiếm tiền mua bỉm sữa cho con… Chắc anh ấy đang bận họp nên tắt máy thôi mẹ ạ…”

    Bà Thanh thở dài, xót xa nhìn con dâu. Lan là đứa con dâu bà ưng ý nhất: ngoan hiền, hiểu chuyện, lại hết lòng vì gia đình. Bà biết Tuấn – con trai bà – có tính trăng hoa, nhưng bà không ngờ vào cái giờ phút sinh tử này, nó lại dám vắng mặt.

    “Ting!”

    Điện thoại của Lan đặt trên tủ đầu giường bỗng sáng màn hình. Lan đang quằn quại trong cơn đau nên không để ý. Bà Thanh sợ có chuyện gấp hoặc Tuấn nhắn tin, liền cầm lên xem.

    Màn hình khóa hiện lên một tin nhắn từ số lạ, không lưu tên, nhưng nội dung thì đập vào mắt bà Thanh rõ mồn một, sắc lẹm như dao cau chém vào đá:

    “Chồng chị với em nãy giờ 4 hiệp rồi đấy… Anh ấy bảo chị ra mà học hỏi, Ở phòng 302 nhé… Anh ấy chê chị như khúc gỗ, chẳng biết chiều chồng.”

    Kèm theo đó là một bức ảnh nhạy cảm chụp tấm lưng trần của một người đàn ông đang ngủ say. Bà Thanh nhận ra ngay vết bớt đỏ sau gáy kia. Là Tuấn. Con trai bà.

    Bà Thanh run lên bần bật. Cơn giận xông lên tận não khiến bà loạng choạng suýt ngã. Bà không ngờ con trai mình lại khốn nạn đến mức ấy. Vợ đang đau đớn thập tử nhất sinh để sinh con nối dõi cho nhà nó, còn nó thì đang hú hí với “gà móng đỏ” ở khách sạn, lại còn để cho ả ta nhắn tin khiêu khích, trù ẻo vợ mình.

    Lan thấy mẹ chồng biến sắc, lo lắng hỏi: “Ai nhắn… thế mẹ? Có phải anh Tuấn không?”

    Bà Thanh vội tắt màn hình, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Bà quay sang, nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Lan, ánh mắt kiên định chưa từng thấy:

    “Không có gì đâu con. Tin nhắn rác ấy mà. Con cứ cố gắng cho mẹ tròn con vuông đi, mọi chuyện để mẹ lo. Mẹ thề với con, mẹ sẽ không để ai làm tổn thương mẹ con con đâu.”

    Câu nói của bà như liều thuốc an thần. Lan tin tưởng gật đầu, rồi lại oằn mình đón một cơn gò mới. 30 phút sau, tiếng khóc trẻ thơ vang lên. Một bé trai kháu khỉnh chào đời. Lan kiệt sức thiếp đi, trên môi vẫn vương nụ cười hạnh phúc.

    Nhìn cháu nội đỏ hỏn và con dâu đang ngủ say, bà Thanh lấy điện thoại, gọi cho trợ lý thân cận nhất: “Alo, cậu check ngay cho tôi xem khách sạn nào quanh khu vực bệnh viện này có phòng 302 view đẹp nhất. À, kiểm tra định vị xe thằng Tuấn luôn. Chuẩn bị xe, gọi thêm 4 vệ sĩ và… gọi cả Giám đốc nhân sự lên đây cho tôi. Ngay lập tức!”

    Khách sạn H.P nằm cách bệnh viện chỉ hai con phố. Phòng 302.

    Trong phòng, ả nhân tình tên Vy đang nằm lướt điện thoại, cười khúc khích chờ đợi cơn ghen lồng lộn từ bà vợ bầu. Ả nghĩ rằng Lan sẽ gọi điện chửi bới, hoặc khóc lóc ỉ ôi làm phiền Tuấn, lúc đó ả sẽ đóng vai “người bị hại” để Tuấn càng thêm chán vợ.

    Tuấn vừa tắm xong, quấn khăn bước ra: “Em nhắn gì mà cứ cười tủm tỉm thế?”

    “Em nhắn trêu con vợ sề của anh chút thôi. Cho nó biết thân biết phận.”

    Tuấn cau mày: “Thôi, nó đang đẻ, đừng có làm quá. Mẹ anh mà biết thì chết cả lũ.”

    “Ôi dào, mẹ anh chiều anh nhất nhà, sợ gì. Mà anh bảo anh là giám đốc, tiền tiêu không phải nghĩ cơ mà.”

    Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. “Phục vụ phòng đây ạ!”

    Vy nũng nịu ra mở cửa. Cánh cửa vừa hé, một lực mạnh đẩy tung vào khiến ả ngã dúi dụi. Bốn vệ sĩ to cao lực lưỡng bước vào, đứng trấn giữ bốn góc phòng. Theo sau là bà Thanh – với phong thái lạnh lùng như một nữ hoàng băng giá.

    “Mẹ… Mẹ!” – Tuấn rụng rời tay chân, chiếc khăn tắm suýt tuột xuống đất.

    Vy hoảng hốt, vơ vội cái chăn che thân: “Bà là ai? Sao dám xông vào đây? Tôi báo công an đấy!”

    Bà Thanh không thèm nhìn Vy lấy nửa con mắt. Bà kéo ghế ngồi xuống, đặt túi xách hàng hiệu lên bàn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng sặc mùi thuốc súng:

    “Khỏi cần báo. Tôi báo hộ cô rồi. Công an phường đang lên kiểm tra hành chính về hành vi mua bán dâm và sử dụng chất kích thích đấy. Còn bây giờ…”

    Bà ném xấp ảnh chụp màn hình tin nhắn của Vy xuống trước mặt Tuấn. “4 hiệp cơ à? Khỏe nhỉ? Vợ mày nằm trong phòng đẻ, đau đớn chết đi sống lại, mày ở đây ‘thi đấu thể thao’ với con ranh này à?”

    Tuấn quỳ sụp xuống: “Mẹ ơi, con trót dại… Mẹ tha cho con…”

    “Câm mồm!” – Bà Thanh quát. “Tao không có loại con trai cầm thú như mày. Mày chê vợ mày như khúc gỗ? Khúc gỗ ấy đang đẻ con cho mày đấy!”

    Bà quay sang nhìn Vy, lúc này mặt đã cắt không còn giọt máu: “Cô là người nhắn tin thách thức con dâu tôi đúng không? Muốn nó ra đây học hỏi à? Được.”

    Bà Thanh búng tay. Người trợ lý bước vào, mở iPad lên. “Thưa bà Chủ tịch, tôi đã thực hiện xong lệnh phong tỏa.”

    Bà Thanh nhìn Tuấn, gằn từng chữ: “Từ giờ phút này, mày chính thức bị sa thải khỏi vị trí Giám đốc chi nhánh. Toàn bộ thẻ tín dụng, tài khoản ngân hàng phụ mà tao mở cho mày đều đã bị khóa vĩnh viễn. Chiếc xe Mercedes dưới kia là tài sản công ty, tao thu hồi ngay lập tức. Căn nhà hai đứa đang ở đứng tên tao, tao cho con Lan và cháu tao. Mày ra đường với hai bàn tay trắng.”

    Tuấn chết điếng. Hắn sống bám vào mẹ bao năm nay, giờ mất hết nguồn viện trợ thì khác gì phế nhân.

    “Còn cô…” – Bà Thanh quay sang Vy – “Tôi biết cô cặp với nó vì tưởng nó giàu. Xin lỗi nhé, nó là thằng ‘ký sinh trùng’ thôi. À quên, tôi vừa gửi toàn bộ tin nhắn và hình ảnh camera khách sạn này cho bố mẹ cô ở quê và cả nhóm chat công ty cô rồi đấy. Chắc giờ này cả làng cả tổng đang xem livestream miễn phí.”

    Vy hét lên, vồ lấy điện thoại. Tin nhắn, cuộc gọi chửi rủa từ gia đình, bạn bè ập đến như bão lũ. Cô ta điên cuồng lao vào cấu xé Tuấn: “Thằng khốn nạn! Mày lừa tao! Mày bảo mày là đại gia cơ mà!”

    Tuấn cũng không vừa, tát Vy một cái cháy má: “Tại mày! Tại mày nhắn tin trêu ngươi nên mẹ tao mới biết!”

    Hai kẻ vừa nãy còn “mặn nồng 4 hiệp” giờ lao vào đánh nhau như chó với mèo, quần áo xộc xệch, nhếch nhác không để đâu cho hết.

    Bà Thanh đứng dậy, phủi bụi trên áo, nhìn cảnh tượng hỗn loạn với ánh mắt khinh bỉ tột độ. “Hai người cứ tự nhiên. Lát nữa công an đến lập biên bản gây rối trật tự công cộng thì nhớ cười tươi vào nhé.”

    Bà bước ra khỏi phòng 302, để lại sau lưng tiếng gào thét tuyệt vọng của hai kẻ bội bạc.

    Về đến bệnh viện, Lan đã tỉnh dậy. Bà Thanh bế cháu nội, đặt nhẹ vào tay Lan, mỉm cười hiền hậu: “Chồng con nó bận đi… công tác xa rồi. Từ nay mẹ sẽ dọn về ở cùng hai mẹ con. Mẹ con mình nuôi nhau, không cần đàn ông tồi tệ, con nhé.”

    Lan nhìn vào mắt mẹ chồng, cô hiểu bà đã làm gì. Một giọt nước mắt lăn dài trên má, không phải vì buồn, mà vì biết ơn. Cô đã mất một người chồng tệ bạc, nhưng đổi lại, cô có một người mẹ thứ hai tuyệt vời nhất trên đời.

    Tuấn và Vy sau đó trở thành trò cười cho thiên hạ. Tuấn bị đuổi việc, không một xu dính túi, phải đi làm bốc vác để kiếm sống qua ngày. Vy bị gia đình từ mặt, phải bỏ xứ đi biệt tích. Mỗi lần đi qua căn biệt thự nơi Lan và bà Thanh sống hạnh phúc cùng đứa bé kháu khỉnh, Tuấn chỉ biết cúi đầu lủi thủi bước nhanh, gặm nhấm nỗi hối hận muộn màng suốt cả cuộc đời.

  • Cha nCha nghèo đưa con gái đi thi bị giám đốc và quý tử ch/ế nh/;ạo, 30 phút sau họ phải cúi đầughèo đưa con gái đi thi bị giám đốc và quý tử ch/ế nh/;ạo, 30 phút sau họ phải cúi đầu

    Cha nCha nghèo đưa con gái đi thi bị giám đốc và quý tử ch/ế nh/;ạo, 30 phút sau họ phải cúi đầughèo đưa con gái đi thi bị giám đốc và quý tử ch/ế nh/;ạo, 30 phút sau họ phải cúi đầu

    Sáng tinh mơ, ông Tám đã dắt chiếc xe đạp cà tàng ra khỏi nhà. Trên yên sau là Lan – con gái ông – chuẩn bị bước vào kỳ thi tốt nghiệp lớp 12. Đôi mắt Lan ánh lên sự quyết tâm, còn ông Tám thì vừa đạp xe vừa thở dốc, mồ hôi lấm tấm thấm ướt lưng áo đã bạc màu.

    Đến cổng trường, ông dúi vào tay con gái chai nước lọc và ổ bánh mì:
    – “Ráng lên con. Ba không có gì nhiều, nhưng ba tin con sẽ làm được.”

    Lan gật đầu, siết chặt tay ba rồi bước vào cổng trường.

    Ngay lúc đó, chiếc xe ô tô đen bóng dừng trước cổng. Từ trong xe bước ra giám đốc Nam – một người đàn ông ăn mặc bảnh bao, cùng con trai là Trí – học sinh cùng dự thi. Trí mang tai nghe, mặc đồ hàng hiệu, ánh mắt liếc xéo những người xung quanh.

    Giám đốc Nam nhìn thấy ông Tám bên chiếc xe đạp rỉ sét thì bật cười:
    – “Xe đạp mà cũng đòi đưa con đi thi đại học à? Chắc thi cho vui chứ đâu có mơ được gì.”

    Trí thêm lời mỉa mai:
    – “Ba nói đúng. Mấy đứa như vậy học giỏi mấy rồi cũng quay về cuốc đất!”

    Ông Tám cúi đầu, im lặng. Lan chỉ nhìn họ rồi quay đi, không đáp.

    Bất ngờ, một tập giấy tờ rơi ra từ cặp của Trí mà hai cha con không hề hay biết. Giữa lúc cả hai đang chuẩn bị rời đi thì Trí hoảng hốt:
    – “Ba! Giấy báo thi của con đâu rồi?!”

    Hai cha con cuống cuồng tìm quanh xe. Lan lúc ấy đã bước qua cổng trường, nhưng nhìn thấy tập giấy nằm gần gốc phượng. Cô nhặt lên, thấy rõ tên Trí trên đó. Không chút ngần ngại, cô quay lại, chạy ra đưa:
    – “Anh đánh rơi giấy này nè. Không có là không được vào thi đâu.”

    Trí sững người, ngượng ngùng cầm lấy. Giám đốc Nam cũng lúng túng:
    – “Ờ… cảm ơn cháu. Cháu tốt bụng quá.”

    Lan chỉ gật đầu, cười nhẹ rồi quay đi.

    30 phút sau, trong phòng thi, Trí loay hoay mãi vẫn không làm được bài. Mồ hôi rịn trên trán, mắt liên tục liếc quanh. Trong lúc quẫn trí, Trí lén nhìn bài bạn bên cạnh thì bị giám thị bắt quả tang. Cậu bị lập biên bản và đình chỉ thi ngay tại chỗ.

    Trong khi đó, Lan bình tĩnh làm bài. Không phải vì cô quá giỏi, mà vì cô đã chuẩn bị nghiêm túc suốt cả một năm ròng. Hết giờ, cô lặng lẽ bước ra, vẫn là chiếc áo trắng giản dị, nét mặt điềm tĩnh và nhẹ nhõm.

    Ngoài sân, giám đốc Nam mặt mày tái mét khi biết con trai bị đình chỉ thi. Cả hai cha con chỉ biết im lặng, đứng gục đầu bên chiếc xe sang.

    Bên kia, ông Tám cầm chai nước rỗng, ánh mắt dõi theo con gái, không giấu được niềm xúc động. Thầy giám thị đi ngang qua, nhìn Lan, khẽ gật đầu:
    – “Con bé làm bài khá ổn, viết rõ ràng và có tư duy. Mấy đứa học sinh như vậy thật đáng quý.”

    Giám đốc Nam nghe thấy, quay đi. Trí cúi gằm mặt, không nói một lời. Còn ông Tám thì không cần phải nói gì. Vì ông biết, hôm nay, ông và con gái không cần xe đẹp, không cần danh tiếng… mà vẫn đủ để khiến người khác phải cúi đầu.

    Ở đời, sự tử tế không cần giàu sang. Và lòng kiên cường luôn sáng hơn mọi thứ phù phiếm.

  • Đi họp lớp gặp lại lớp trưởng từng thích tôi, anh ta bao cả quán, mừng mỗi người 1 triệu,

    Đi họp lớp gặp lại lớp trưởng từng thích tôi, anh ta bao cả quán, mừng mỗi người 1 triệu,

    Ai mở ra cũng thấy đúng một triệu nằm gọn bên trong. Đến lượt tôi, cầm phong bao tự nhiên thấy… dày hơn.

    Tôi vốn không thích họp lớp. Phần vì bận con cái, phần vì sợ cảm giác chênh vênh giữa những cuộc đời rẽ theo hàng chục hướng khác nhau. Nhưng năm nay nhóm bạn cũ họp kỷ niệm tròn hai mươi năm ra trường, lớp trưởng đích thân nhắn tin mời, chồng lại động viên: “Đi cho vui, gặp bạn cũ mà”. Thế là tôi miễn cưỡng đi, lòng vẫn hơi ngại vì lớp trưởng – người từng thích tôi hồi đi học vẫn độc thân.

    Buổi gặp mặt diễn ra ở một quán ăn khá sang. Lớp trưởng bao trọn buổi tiệc, gọi đủ các món đắt nhất. Ai cũng trầm trồ, còn tôi thì hơi chột dạ. Tính tôi vốn bình thường, chẳng mấy mặn mà với chuyện phô trương. Nhưng thấy mọi người vui, tôi cũng hòa vào.

    Đến cuối buổi, lớp trưởng bất ngờ đứng dậy phát phong bao lì xì “kỷ niệm 20 năm”. Ai mở ra cũng thấy đúng một triệu nằm gọn bên trong. Đến lượt tôi, cầm phong bao tự nhiên thấy… dày hơn. Mở ra, thay vì tiền, bên trong là… tấm ảnh chụp tôi hồi cấp ba, đứng cười dưới gốc cây phượng, phía sau có dòng chữ nhỏ anh từng viết ngày xưa: “Thanh xuân của tớ có cậu”.

    Đi họp lớp gặp lại lớp trưởng từng thích tôi, anh ta bao cả quán, mừng mỗi người 1 triệu, riêng tôi nhận phong bao kỳ lạ- Ảnh 1.

    Ảnh minh họa

    Tôi sững người trong vài giây. Không phải xúc động theo kiểu phim Hàn, mà là… hoang mang. Rõ ràng anh ấy chỉ vô tình giữ lại kỷ niệm, nhưng việc đặt riêng vào phong bao như vậy khiến tôi khó xử. Tôi lập tức gập ảnh lại, bỏ vào túi, không dám để ai nhìn thấy.

    Về nhà, tôi đưa phong bao cho chồng và kể lại toàn bộ. Chồng nhìn tôi một lúc lâu, rồi chỉ nói một câu rất nhẹ: “Em thấy sao thì xử lý vậy. Còn anh thì tin em”.

    Câu nói ấy khiến tôi thở phào, nhưng đồng thời cũng khiến tôi tự soi lại mình.

    Hóa ra từ lúc mở phong bao đến lúc về nhà, đầu tôi toàn lẩn quẩn suy nghĩ: Tại sao người ta vẫn giữ ảnh mình? Tại sao lại cho riêng mình thứ khác? Ý đồ gì? Mọi người có nghĩ linh tinh không? Tôi sợ người ta nói… Sợ chồng hiểu lầm… Sợ đủ thứ.

    Nhưng càng nghĩ, tôi càng thấy mình đang “ăn trong bát mà nhìn sang mâm người khác”.

    Lớp trưởng giờ có cuộc sống của anh ấy. Tôi cũng có gia đình, có chồng yêu, con cái ngoan. Một tấm ảnh cũ dù anh giữ vì lý do gì thì cuối cùng vẫn chỉ là… chuyện xưa. Tôi tự nhiên thấy buồn cười vì chính mình.

    Họp lớp suy cho cùng chỉ là nơi để gặp lại bạn cũ, ôn chuyện ngày xưa, hỏi thăm nhau cho vui. Nếu cứ so sánh cuộc sống hiện tại với ánh hào quang hay những kỷ niệm cũ của người khác, hoặc lo lắng quá mức vì những chuyện đã qua thì chẳng khác nào tự phá đi sự bình yên mình đang có.

    Tối đó, tôi lấy tấm ảnh ra, chụp lại, gửi cho lớp trưởng và nhắn: “Kỷ niệm ngày xưa thì đẹp thật, nhưng mình giữ lại làm gì cho rối rắm. Mình bỏ nhé”.

    Anh ta trả lời rất ngắn: “Ừ, tớ hơi tiếc”.

    Tôi xé nhỏ tấm ảnh rồi vứt đi, cảm giác như vừa đóng lại một cánh cửa cũ. Không phải vì nó nguy hiểm, mà vì tôi hiểu rằng cuộc sống hiện tại mới là thứ đáng giữ gìn.

    Họp lớp, dù vui hay buồn, dù ai thành công hay ai lận đận, thì cũng chỉ là dịp gặp lại một phiên bản cũ của chính mình. Đừng để những điều đã qua ảnh hưởng đến người đang nắm tay mình mỗi ngày.

    Cơm nhà mình ngon hay không là do chính mình nấu, chứ không phải do mâm người khác bày. Và tôi mừng vì cuối cùng, tôi đã biết mình nên nhìn vào đâu.

  • Thợ xây bỏ 300 triệu cưới cô gái bị liệt làm vợ, đêm tân hôn

    Thợ xây bỏ 300 triệu cưới cô gái bị liệt làm vợ, đêm tân hôn

    Thợ xây bỏ 300 triệu cưới cô gái bị li//ệt làm vợ, đêm tâ//n h//ôn vừa cởi á/o của vợ ra, anh biết mình tr/úng số độc đắc…

    Trong một con hẻm nhỏ ở vùng ven Hà Nội, Hùng – một người thợ xây gần 35 tuổi, nổi tiếng là người hiền lành, chịu khó – khiến cả xóm ngỡ ngàng khi tuyên bố sẽ cưới Lan làm vợ. Lan – cô gái từng là hoa khôi của trường sư phạm – bị tai nạn giao thông ba năm trước khiến phần thân dưới liệt hoàn toàn, phải ngồi xe lăn, mất luôn ước mơ đứng trên bục giảng.

    Người ta xì xào: “Thằng Hùng dở hơi à? Cưới người ta ngồi xe lăn mà còn bỏ ra ba trăm triệu tổ chức cưới hỏi đủ cả?” Người thì thương, người thì cười chê. Hùng không giải thích. Anh chỉ cười hiền, nằm chặt tay Lan khi cùng đi chụp ảnh cưới, nói với cô:

    “Em không đứng dậy được, thì anh sẽ ngồi xuống bên cạnh em. Mình cùng đi tiếp phần đời còn lại.”

    Lan khóc như mưa trong vòng tay anh. Bao nhiêu mặc cảm, tủi hờn, sợ hãi tan biến. Lần đầu tiên sau ba năm nằm trên giường bệnh, cô tin rằng mình có thể hạnh phúc.

    Gia đình Lan ban đầu phản đối dữ dội. Mẹ cô vừa khóc vừa mắng:

    “Con đã như thế này rồi, sao không biết nghĩ? Sao lại để người ta khổ theo mình?”

    Lan chỉ nhìn mẹ, nụ cười yếu ớt mà kiên định:

    “Con không muốn là gánh nặng. Nhưng Hùng không coi con là gánh nặng. Con tin anh ấy.”

    Sau vài tháng kiên trì, hai bên gia đình cũng xuôi lòng. Đám cưới tổ chức đơn giản nhưng đầy ấm cúng. Hùng tự tay xây lại căn nhà nhỏ, làm dốc lên xuống, chỉnh lại mọi thứ để Lan có thể tự sinh hoạt phần nào. Anh còn lắp thêm lan can, thiết kế lại phòng tắm. Người ta đếm sơ sơ, anh bỏ ra hơn 300 triệu – số tiền anh dành dụm suốt 10 năm đi làm khắp nơi – chỉ để cô gái ấy được sống dễ dàng hơn một chút.

    Tối hôm tân hôn, trời mưa lất phất. Trong căn phòng nhỏ thơm mùi gỗ mới, Hùng dìu Lan lên giường. Anh vụng về gỡ lớp áo cưới ren trắng. Bàn tay run run – không phải vì dục vọng, mà vì xúc động. Khi tấm áo rơi xuống, anh khựng lại.

    Không phải vì thân thể yếu ớt kia. Mà vì từng vết sẹo, từng vết lăn mờ nhòe chạy dọc lưng và hai bên hông cô. Những dấu vết của ba năm tập vật lý trị liệu đau đớn, của những lần ngã trong âm thầm, và cả những lần khóc cạn nước mắt giữa đêm vì không thể trở mình.

    Hùng củi xuống, ôm cô thật chặt. Không một lời nào được thốt ra, nhưng nước mắt anh thấm đẫm tóc cô.

    “Anh không tiếc à?” – Lan hỏi khẽ, giọng lạc đi.

    Hùng lắc đầu, môi anh chạm nhẹ lên trán cô:

    “Không. Anh chỉ tiếc… vì không đến sớm hơn, để đỡ cho em phần nào đau đớn. Em chính là may mắn lớn nhất đời anh.”

    Lan bật khóc. Chưa bao giờ cô thấy mình được nhìn bằng ánh mắt ấy – không thương hại, không gánh vác, mà là yêu thương thuần túy.

    Từ hôm đó, mỗi ngày là một ngày mới. Hùng không chỉ là chồng, mà còn là bạn đồng hành trong hành trình chữa lành của Lan. Anh đưa cô đi tập vật lý trị liệu mỗi tuần, học cách nấu món cô thích, tự mày mò làm móc treo quần áo, gắn hệ thống gọi điện nhỏ cạnh giường để cô có thể gọi anh nếu cần.

    Còn Lan, dù vẫn ngồi xe lăn, nhưng đôi mắt cô rạng rỡ hơn bất kỳ người phụ nữ nào. Cô bắt đầu vẽ trở lại – những bức tranh đầy sức sống, tràn ngập ánh sáng. Cô còn mở một lớp học online dạy mỹ thuật cho trẻ em, lấy tên là: “Sống Lại Từ Màu Sắc.”

    Một năm sau, cô bắt đầu cảm nhận được đôi chân. Hai năm sau, với nỗ lực phi thường và tình yêu luôn bên cạnh, Lan tập đi với nạng. Ngày cô bước được ba bước đầu

    tiên, Hùng ôm lấy cô bật khóc như một đứa trẻ.

    “Anh thấy chưa?” – cô cười trong nước mắt – “Anh đúng là trúng số độc đắc rồi.”

    Anh gật đầu, thì thầm:

    “Và anh sẽ không đổi lấy giải thưởng nào khác, dù là cả thế giới này.”

  • Thợ xây bỏ 300 triệu cưới cô gái bị liệt làm vợ, đêm tân hôn

    Thợ xây bỏ 300 triệu cưới cô gái bị liệt làm vợ, đêm tân hôn

    Thợ xây bỏ 300 triệu cưới cô gái bị li//ệt làm vợ, đêm tâ//n h//ôn vừa cởi á/o của vợ ra, anh biết mình tr/úng số độc đắc…

    Trong một con hẻm nhỏ ở vùng ven Hà Nội, Hùng – một người thợ xây gần 35 tuổi, nổi tiếng là người hiền lành, chịu khó – khiến cả xóm ngỡ ngàng khi tuyên bố sẽ cưới Lan làm vợ. Lan – cô gái từng là hoa khôi của trường sư phạm – bị tai nạn giao thông ba năm trước khiến phần thân dưới liệt hoàn toàn, phải ngồi xe lăn, mất luôn ước mơ đứng trên bục giảng.

    Người ta xì xào: “Thằng Hùng dở hơi à? Cưới người ta ngồi xe lăn mà còn bỏ ra ba trăm triệu tổ chức cưới hỏi đủ cả?” Người thì thương, người thì cười chê. Hùng không giải thích. Anh chỉ cười hiền, nằm chặt tay Lan khi cùng đi chụp ảnh cưới, nói với cô:

    “Em không đứng dậy được, thì anh sẽ ngồi xuống bên cạnh em. Mình cùng đi tiếp phần đời còn lại.”

    Lan khóc như mưa trong vòng tay anh. Bao nhiêu mặc cảm, tủi hờn, sợ hãi tan biến. Lần đầu tiên sau ba năm nằm trên giường bệnh, cô tin rằng mình có thể hạnh phúc.

    Gia đình Lan ban đầu phản đối dữ dội. Mẹ cô vừa khóc vừa mắng:

    “Con đã như thế này rồi, sao không biết nghĩ? Sao lại để người ta khổ theo mình?”

    Lan chỉ nhìn mẹ, nụ cười yếu ớt mà kiên định:

    “Con không muốn là gánh nặng. Nhưng Hùng không coi con là gánh nặng. Con tin anh ấy.”

    Sau vài tháng kiên trì, hai bên gia đình cũng xuôi lòng. Đám cưới tổ chức đơn giản nhưng đầy ấm cúng. Hùng tự tay xây lại căn nhà nhỏ, làm dốc lên xuống, chỉnh lại mọi thứ để Lan có thể tự sinh hoạt phần nào. Anh còn lắp thêm lan can, thiết kế lại phòng tắm. Người ta đếm sơ sơ, anh bỏ ra hơn 300 triệu – số tiền anh dành dụm suốt 10 năm đi làm khắp nơi – chỉ để cô gái ấy được sống dễ dàng hơn một chút.

    Tối hôm tân hôn, trời mưa lất phất. Trong căn phòng nhỏ thơm mùi gỗ mới, Hùng dìu Lan lên giường. Anh vụng về gỡ lớp áo cưới ren trắng. Bàn tay run run – không phải vì dục vọng, mà vì xúc động. Khi tấm áo rơi xuống, anh khựng lại.

    Không phải vì thân thể yếu ớt kia. Mà vì từng vết sẹo, từng vết lăn mờ nhòe chạy dọc lưng và hai bên hông cô. Những dấu vết của ba năm tập vật lý trị liệu đau đớn, của những lần ngã trong âm thầm, và cả những lần khóc cạn nước mắt giữa đêm vì không thể trở mình.

    Hùng củi xuống, ôm cô thật chặt. Không một lời nào được thốt ra, nhưng nước mắt anh thấm đẫm tóc cô.

    “Anh không tiếc à?” – Lan hỏi khẽ, giọng lạc đi.

    Hùng lắc đầu, môi anh chạm nhẹ lên trán cô:

    “Không. Anh chỉ tiếc… vì không đến sớm hơn, để đỡ cho em phần nào đau đớn. Em chính là may mắn lớn nhất đời anh.”

    Lan bật khóc. Chưa bao giờ cô thấy mình được nhìn bằng ánh mắt ấy – không thương hại, không gánh vác, mà là yêu thương thuần túy.

    Từ hôm đó, mỗi ngày là một ngày mới. Hùng không chỉ là chồng, mà còn là bạn đồng hành trong hành trình chữa lành của Lan. Anh đưa cô đi tập vật lý trị liệu mỗi tuần, học cách nấu món cô thích, tự mày mò làm móc treo quần áo, gắn hệ thống gọi điện nhỏ cạnh giường để cô có thể gọi anh nếu cần.

    Còn Lan, dù vẫn ngồi xe lăn, nhưng đôi mắt cô rạng rỡ hơn bất kỳ người phụ nữ nào. Cô bắt đầu vẽ trở lại – những bức tranh đầy sức sống, tràn ngập ánh sáng. Cô còn mở một lớp học online dạy mỹ thuật cho trẻ em, lấy tên là: “Sống Lại Từ Màu Sắc.”

    Một năm sau, cô bắt đầu cảm nhận được đôi chân. Hai năm sau, với nỗ lực phi thường và tình yêu luôn bên cạnh, Lan tập đi với nạng. Ngày cô bước được ba bước đầu

    tiên, Hùng ôm lấy cô bật khóc như một đứa trẻ.

    “Anh thấy chưa?” – cô cười trong nước mắt – “Anh đúng là trúng số độc đắc rồi.”

    Anh gật đầu, thì thầm:

    “Và anh sẽ không đổi lấy giải thưởng nào khác, dù là cả thế giới này.”

  • Mẹ già bụng ngày càng to như có th;a;i, con cái xấu hổ đưa đi kiểm tra, thứ bác sĩ l;;ôi ra từ trong bụng bà

    Mẹ già bụng ngày càng to như có th;a;i, con cái xấu hổ đưa đi kiểm tra, thứ bác sĩ l;;ôi ra từ trong bụng bà

    Ở một làng quê ven sông, người ta vẫn thường nhắc đến bà Cúc – người đàn bà đã ngoài bảy mươi tuổi, eo đã còng, tóc bạc phơ nhưng tấm lòng thì vẫn chiến đấu như đất. cả cuộc đời,bà gắn bó với mảnh ruộng,với đàn con thơ dại. Áo bà, ông Tư, mất sớm vì bệnh lao phổi, để lại cho bà nặng vừa làm cha vừa làm mẹ.

    Người ta khen bà khỏe mạnh, siêng năng, nêu mấy khi thấy bà bệnh tật. Mỗi buổi sáng, bà vẫn dậy sớm nhóm bếp, rang ấm nước chè, rồi ra vườn cắt mấy ngọn rau. Con cháu trong nhà nhiều lần bảo bà nghỉ yên, nhưng bà chỉ cười:

    — Ngồi không thì nhớ ba sét bây giờ, lại nhớ cha mấy đứa trẻ… dịu mát nổi đâu.

    Ấy vậy mà mấy năm gần đây, điều lạ lùng bắt đầu nguy hiểm: Bụng bà Cúc ngày một đến căng cứng, căng tròn như đàn bà có mang. Ban đầu, bà cũng không để ý, chỉ nghĩ làm tuổi già sung khí. Nhưng rồi những cơn đau quặn bất ngờ kéo đến, có khi bà bụng ngồi xuống xông nhà, hôi hôi ra như tắm.

    Tin đồn lan nhanh trong xóm. Người thì xì xào rằng bà già mà bụng đến lạ lắm, kẻ thì bội bạc, nghi ngờ. Từng lần đi chợ, bà nghe rõ những tiếng rì rì sau lưng, ánh mắt thăm dò của hàng xóm. Đám con thì khó chịu ra mặt, vừa thương mẹ vừa thấy xấu hổ. Ô con gái thứ hai một lần nói nhẹ:

    — Mẹ ơi, mẹ đi khám đi. Để người ta nói ra nói vào, dứt khoát không nổi.

    Một buổi sáng đầu đông, khi bà đang quét sân thì đột nhiên ôm bụng ngồi thụp xuống. Mặt tái mét, đôi mắt mờ. Các cuộc đấu tranh cấp bách vào bệnh viện bệnh viện.

    Trong căn phòng lạnh, tiếng máy siêu âm vang đều đều. Bác sĩ trẻ cau mày nhìn màn hình, rồi quay lại, giọng nặng nề:

    — Trong bụng cụ có một khối lạ, giống thai nhi đã bị vôi hóa, rất lâu rồi.

    No cụt lại. Các con bài giảng, suy ai nói nên lời. Người con trai cả chạy hỏi:

    — Nghĩa…nghĩa là sao, bác sĩ?

    — Đó là đá Thái hóa. Dựa vào kích thước, có lẽ đã hơn 40 năm.

    Cả nhà chết lặng. Một thời điểm giải quyết dài, không ai xả nổi. Rồi những tiếng ồn ào bật ra.

    Bà Cúc nhung mắt, ký ức xa xưa tràn về. Năm ấy bà ngoài ba mươi, sau khi sinh liền mấy đứa con, bà lại có mang. Nhưng cái thai kỳ lạ, chưa kịp cử động thì đã im lặng. Bà đau quặn mấy ngày rồi thôi, nghĩ rằng đã đủ, mà nghèo quá, đâu bão đi viện. Chồng bệnh, con thơ, bài thuốc thắt chặt nỗi đau trong lòng, tiếp tục tốc độ để sống. Bốn năm trôi qua, sinh linh nhỏ bé ấy vẫn nằm trong bụng mẹ, tĩnh lặng hóa thành đá.

    — Con ơi… mẹ xin lỗi… — bà bảo vệ, bàn tay gầy guộc bấu chặt tấm chăn.

    Các con òa khóc, nắm tay mẹ. Họ đã hiểu ra, bao năm qua mẹ đã mang trong mình một bí mật, một nỗi đau tận đáy thời gian.

    Ca mổ được tiến hành. Thứ được lấy ra nhỏ bé, cứng lạnh, trông giống hình hài một thai nhi đã vôi hóa. Mọi người đứng lặng, nước mắt cứ thế trào ra. Họ thắp nhang, đặt nó trong một chiếc hộp gỗ nhỏ, coi như tiễn biệt một linh hồn đã bị lãng quên.

    Ngày bà Cúc xuất viện, cả làng biết chuyện. Không còn ai xì xào chế giễu, chỉ còn ánh mắt thương cảm. Nhiều người lặng lẽ đến thăm, ngồi với bà một lát, chẳng nói gì, chỉ nắm tay an ủi.

    Chiều hôm ấy, bà ngồi ở hiên, tay vuốt nhẹ chiếc hộp gỗ đặt trên lòng, mắt nhìn xa xăm về phía cánh đồng nơi tuổi trẻ bà đã gửi lại. Đàn con ngồi xung quanh, lặng lẽ bên mẹ.

    Nắng vàng vương trên mái tóc bạc, gió chiều đưa mùi rơm rạ thoảng vào hiên. Bà khẽ mỉm cười, giọt nước mắt rơi xuống má nhăn nheo:

    — Con cuối cùng cũng được rời khỏi bụng mẹ rồi…

    Và trong giây phút ấy, mọi người hiểu, cả đời bà Cúc chính là một thiên chức làm mẹ, dẫu có phải mang theo nỗi đau suốt bốn mươi năm dài.

  • Bố đơn thân đem cô gái quán hát về ra mắt con trai, nào ngờ vừa bế đứa bé được 5 phút thằng bé bỗng hét lên: “Bố ơi, đây là cô đã từng…

    Bố đơn thân đem cô gái quán hát về ra mắt con trai, nào ngờ vừa bế đứa bé được 5 phút thằng bé bỗng hét lên: “Bố ơi, đây là cô đã từng…

    Ở thị trấn Phú Tâm, anh Hải – 36 tuổi, làm thợ sửa điện nước, một mình nuôi con trai 7 tuổi tên Bin sau khi vợ mất vì tai nạn.
    Anh hiền lành, chăm chỉ, thương con hết mực. Buổi tối, khi cả khu trọ tắt đèn, chỉ còn tiếng Bin hỏi nhỏ:

    “Bao giờ nhà mình có mẹ hả bố?”

    Câu hỏi ấy khiến anh đau lòng.
    Rồi một tối, khi đi sửa điện cho quán karaoke Ánh Sao Đêm, anh gặp Linh – cô gái hát phòng VIP.
    Khác với những cô khác, Linh ít nói, đôi mắt lúc nào cũng buồn, giọng lại trong vắt.
    Cô bảo với Hải:

    “Em cũng chỉ mong có một chỗ để gọi là nhà.”

    Họ gặp nhau vài lần rồi dần thân. Linh nghỉ làm, chuyển về phụ anh dọn dẹp, chăm Bin.
    Thằng bé lúc đầu xa lạ, nhưng thấy cô dịu dàng, lại hay mua đồ chơi, nên cũng quý.
    Một tháng sau, Hải quyết định đưa Linh về nhà ra mắt bố mẹ – xem như một bước nghiêm túc.

    Hôm đó, Linh mặc váy hoa, tóc buộc gọn, trông hiền hẳn.
    Cả nhà Hải đều ngạc nhiên: “Con bé này xinh mà ngoan quá, không giống dân karaoke gì cả.”

    Hải hạnh phúc, bế Bin lại gần:

    “Con, gọi cô Linh là mẹ đi, sau này cô sẽ ở cùng với hai bố con mình nhé.”

    Thằng bé ngước nhìn Linh, ánh mắt thoáng sững lại, rồi bỗng hét lên thất thanh:

    “Bố ơi! Đây là cô hôm đó ở quán hát… người đã ngồi trong lòng chú Phúc bạn bố đấy!”

    Không khí trong phòng chết lặng.
    Chiếc tách trà trong tay mẹ Hải rơi xuống đất vỡ tan.
    Linh tái mặt, lùi lại một bước, môi run run:

    “Bin… con nhớ nhầm rồi…”

    Nhưng Hải nhìn con trai, thấy thằng bé gào khóc, chỉ tay về phía cô:

    “Con không nhầm đâu, chính là cô! Hôm đó bố say, con đi tìm bố… con thấy cô ngồi trong lòng chú ấy! Cô còn… còn hôn chú kia mà!”

    Hải đờ người, mắt đỏ hoe. Linh quỳ sụp xuống, nghẹn giọng:

    “Đúng, là em… nhưng lúc đó em chưa gặp anh. Em… em chỉ muốn sống lại như người bình thường thôi…”

    Không ai nói thêm câu nào. Hải bế Bin lên, quay lưng đi thẳng, để lại Linh gục trên nền nhà, tiếng khóc nghẹn hòa trong mùi trà vừa tràn ra sàn.

    Một tháng sau, người ta thấy quán karaoke Ánh Sao Đêm treo biển sang nhượng.
    Còn Linh — cô gái năm nào — mất tích, chỉ để lại trong hòm thư nhà Hải một phong bì trắng, bên trong là toàn bộ số tiền cô tiết kiệm cùng mảnh giấy ngắn gọn:

    “Cho Bin mua sách.
    Cảm ơn anh đã từng tin rằng em xứng đáng được gọi là người.”

  • Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

    Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

    Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

     

     Khi ᵭi ᵭổ xăng, bạn nên nhớ những mẹo nhỏ dưới ᵭȃy ᵭể tránh gặp tình trạng gian lận.

    Chọn ᵭúng và cùng loại xăng

    Mỗi xe sẽ có một loại xăng phù hợp. Đổ ᵭúng loại xăng giúp máy vận hành ổn ᵭịnh, tiḗt ⱪiệm năng lượng. Đổ ⱪhȏng ᵭúng loại xăng phù hợp thì xăng sẽ ⱪhȏng thể cháy hḗt và tạo ra nhiḕu cặn trong xe, làm lãng phí nhiḕu xăng.

    Đừng ᵭợi ⱪim xăng vḕ vạch ᵭỏ mới ᵭổ

    do-xang-01

    Để ⱪéo dài tuổi thọ của xe, bạn ⱪhȏng nên chờ ⱪim xăng chỉ ᵭḗn vạch ᵭỏ mới ᵭổ. Một sṓ ᵭộng cơ ᵭược thiḗt ⱪḗ ᵭể chạy với ᵭiḕu ⱪiện luȏn ngập trong nhiên liệu. Việc ᵭể cạn nhiên liệu sẽ ⱪhiḗn ⱪhȏng ⱪhí bay vào và gȃy hư hại ᵭộng cơ. Việc chạy xe ᵭḗn ⱪhi ⱪim xăng chạm vạch ᵭỏ một hai lần ⱪhȏng làm ảnh hưởng nhiḕu ᵭḗn xe nhưng duy trì thói quen này trong thời gian dài chắc chắn sẽ làm tuổi thọ của ᵭộng cơ suy giảm.

    Đừng ᵭổ ᵭầy bình

    do-xang-02

    Nhiḕu người ⱪhȏng muṓn tṓn nhiḕu thời gian nên ⱪhi ghé vào trạm xăng sẽ luȏn hȏ ᵭầy bình. Tuy nhiên, việc này có thể ⱪhiḗn bạn tṓn một ⱪhoản tiḕn ⱪhȏng ᵭáng có.

    Thȏng thường, các cò bơm xăng sẽ có cơ chḗ hút xăng ngược lại ᵭể tránh xăng bị tràn ra ngoài. Trong ⱪhi ᵭó, xăng ᵭã ᵭi qua ᵭṑng hṑ thì ⱪhách vẫn phải trả tiḕn, ⱪể cả phần xăng bị hút ngược lại.

    Ngay cả ⱪhi cò bơm xăng ⱪhȏng có cơ chḗ hút xăng ngược trở lại thì việc ᵭổ ᵭầy bình cũng rất dễ làm xăng bị tràn ra ngoài, vừa lãng phí, vừa bẩn.

    Khȏng nên ᵭổ xăng bằng sṓ tiḕn chẵn

    do-xang-03

    Bên cạnh thói quen ᵭổ ᵭầy bình, nhiḕu người sẽ ᵭổ xăng theo sṓ tiḕn chẵng như 50.000, 100.000… ᵭể dễ trả tiḕn và nhận lại tiḕn thừa. Tuy nhiên, ᵭȃy là cách tạo ᵭiḕu ⱪiện thuận lợi cho hành vi gian lận ở một sṓ trạm xăng. Các chương trình gian lận ᵭược cài ᵭặt trên máy bơm xăng có thể ᵭược lập trình ăn bớt xăng theo sṓ tiḕn chẵn như vậy.

    Để tránh tình trạng này, ⱪhách hàng có thể ᵭổ xăng theo sṓ lít.

    Hiện nay, nhiḕu cȃy xăng cho phép ⱪhách hàng thanh toán bằng thẻ, bằng ví ᵭiện tử nên việc trả lại tiḕn thừa ⱪhȏng còn là băn ⱪhoăn quá lớn.

    Quan sát ⱪỹ ᵭṑng hṑ ⱪhi bơm xăng

    Dù ᵭổ xăng ở bất cứ ᵭȃu, bạn cũng nên chú ý quan sát ᵭṑng hṑ bơm xăng ᵭể tránh tình trạng nhȃn viên bơm thiḗu.

    Ngoài ra, cần phải ᵭảm bảo ᵭṑng hṑ trên trụ bơm xăng ᵭã vḕ sṓ 0 trước ⱪhi xăng ᵭược ᵭổ vào bình.

    Tìm trạm xăng “ruột” của cánh taxi

    Bạn có thể tìm những trạm xăng có nhiḕu tài xḗ taxi, xe tải ghḗ vào. Họ là những người thường xuyên ᵭi lại và phải ᵭổ xăng liên tục. Vì vậy, họ cũng có nhiḕu ⱪinh nghiệm hơn trong vấn ᵭḕ xăng dầu và biḗt ᵭȃu là trạm xăng uy tín, chất lượng.

  • Người mẹ ấy bước ra khỏi nhà trong buổi sáng bình thường như bao ngày, chỉ nói một câu “Mẹ đi chợ một lát rồi về” — nhưng bà đã biến mất không dấu vết suốt 11 năm dài đằng đẵng. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra: tai nạn, bắt cóc, hay một bí mật chưa từng được kể? Mãi đến hơn một thập kỷ sau, khi gia đình vô tình mở một món đồ cũ của bà, sự thật bàng hoàng mới hé lộ… Và nó hoàn toàn khác với những gì họ từng tưởng tượng

    Người mẹ ấy bước ra khỏi nhà trong buổi sáng bình thường như bao ngày, chỉ nói một câu “Mẹ đi chợ một lát rồi về” — nhưng bà đã biến mất không dấu vết suốt 11 năm dài đằng đẵng. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra: tai nạn, bắt cóc, hay một bí mật chưa từng được kể? Mãi đến hơn một thập kỷ sau, khi gia đình vô tình mở một món đồ cũ của bà, sự thật bàng hoàng mới hé lộ… Và nó hoàn toàn khác với những gì họ từng tưởng tượng

    Buổi sáng hôm ấy bình yên như bao ngày. Bà Hằng lúi húi buộc lại túi rác rồi quay sang nói với chồng và hai đứa con: “Mẹ đi chợ một lát rồi về, trưa mình làm món cá kho nhé.” Giọng bà nhẹ như gió, chẳng ai có thể ngờ đó lại là câu nói cuối cùng họ nghe từ bà trong suốt 11 năm dài đằng đẵng.

    Chiếc xe đạp màu xanh của bà lăn bánh ra khỏi ngõ. Bà gầy gò, nhưng luôn toát lên vẻ nhanh nhẹn. Người dân trong xóm quen lắm hình ảnh bà ghé sạp rau quen, mua dăm ba thứ rồi về sớm để kịp nấu bữa trưa cho gia đình. Thế nhưng hôm ấy, bà đi mà không trở về.

    Đến trưa, cơm đã sẵn nhưng không thấy mẹ đâu. Hai đứa con khi ấy còn nhỏ cứ chạy ra ngõ nhìn ngó rồi lại chạy vào hỏi ba: “Sao mẹ lâu thế hả ba?” Ông Nam — chồng bà Hằng — ban đầu còn bình thản, nghĩ chắc vợ gặp người quen nên nán lại. Nhưng đến chiều, khi bóng nắng nhạt dần mà bà vẫn không xuất hiện, lòng ông bắt đầu nóng như lửa đốt.

    Điện thoại của bà để ở nhà. Người ngoài chợ bảo buổi sáng có thấy bà ghé mua ít rau, rồi đạp xe đi hướng khác với thường ngày. Không ai thấy bà sau đó nữa.

    Ba ngày đầu, cả nhà chạy đôn chạy đáo tìm khắp nơi. Đến ngày thứ bảy, công an vào cuộc. Xe đạp của bà được tìm thấy bên một bờ kênh cách nhà gần 20 km. Không dấu hiệu vật lộn, không giấy tờ, cũng không một manh mối. Như thể bà Hằng bốc hơi khỏi thế gian.

    Tin đồn nổi lên: nào là tai nạn, bị kẻ xấu bắt cóc, bỏ nhà ra đi… Người ta bảo đủ thứ, nhưng không ai biết chính xác điều gì đã xảy ra. Ông Nam vừa tìm vừa hy vọng, nhưng mỗi ngày trôi qua lại thêm phần tuyệt vọng. Hai đứa trẻ lớn lên trong nỗi ám ảnh và trống trải: “Sao mẹ không về? Sao mẹ không nói gì?”

    Thời gian lặng lẽ trôi. Gia đình dần học cách sống tiếp, nhưng không ai thực sự nguôi được nỗi mất mát. Cho đến một buổi chiều năm thứ 11, khi con gái bà — nay đã thành thiếu nữ — mở chiếc rương gỗ cũ của mẹ để tìm vài món đồ lưu niệm. Trong đó, cô phát hiện một phong bì đã ngả màu, bên trong là một tập giấy được xếp gọn cùng chiếc vòng tay bạc mà bà luôn nâng niu.

    Khi những hàng chữ đầu tiên hiện ra — nét chữ của mẹ — trái tim cô như thắt lại.

    Sự thật bắt đầu hé lộ… nhưng hoàn toàn khác với mọi giả định bấy lâu.

    Ngày hôm ấy, khi mở phong bì, tay Trang run lẩy bẩy. Cô gọi ba và anh trai vào. Ba người ngồi sát bên nhau trong căn phòng im lặng đến nghẹt thở. Tập giấy hóa ra là những trang nhật ký được viết trong nhiều tháng trước khi mẹ biến mất.

    Nét chữ của mẹ vẫn vậy: mềm mại, chỉn chu, đôi lúc hơi run khi bà xúc động. Nhưng nội dung… lại khiến cả nhà chết lặng.

    “Nếu một ngày nào đó tôi phải rời đi, mong các con hiểu rằng mẹ chưa bao giờ muốn điều đó. Mẹ chỉ… không còn lựa chọn.”

    Những dòng chữ như đánh mạnh vào ngực. Không còn lựa chọn? Tại sao? Trang lật tiếp.

    Hóa ra, suốt gần một năm trước khi mất tích, bà Hằng đã âm thầm mang bệnh. Bệnh tình không rõ ràng, chỉ là những cơn đau lạ, những lần ngất giữa chợ. Bà đi khám một mình vì sợ làm gia đình lo. Trong nhật ký, bà kể bác sĩ nghi ngờ bà mắc một bệnh hiểm nghèo hiếm gặp, cần điều trị lâu dài và tốn kém, cơ hội cũng không nhiều. Nhưng bà không dám nói.

    Bà viết:
    “Các con còn nhỏ. Nhà mình còn nợ. Tôi không thể là gánh nặng. Nếu tôi nằm xuống, họ sẽ khổ hơn. Tôi phải tìm một cách khác.”

    Đọc được đến đó, ông Nam bật khóc như chưa từng khóc bao giờ. Suốt 11 năm, ông trách bản thân, trách cả số phận, nhưng chưa bao giờ ông nghĩ vợ mình đã giữ nỗi đau ấy một mình. Ông không biết bà đã chịu đựng thế nào.

    Rồi đến đoạn khiến cả nhà sững sờ:

    “Tôi gặp một nhóm thiện nguyện ở ngoại tỉnh. Họ nói có thể giúp tôi điều trị, nhưng phải rời đi trong bí mật vì đó là chương trình dành cho các bệnh nhân đặc biệt. Họ sợ việc công bố sẽ làm quá tải bệnh viện. Họ yêu cầu tôi không liên lạc trong thời gian điều trị. Tôi biết điều này thật điên rồ, nhưng tôi muốn sống… vì các con.”

    Những dòng cuối cùng viết trước ngày bà đến chợ:

    “Mai tôi lên đường. Tôi hứa sẽ quay lại. Tôi hứa.”

    Cả gia đình chết lặng.
    Không bắt cóc.
    Không bỏ trốn.
    Không điều bí ẩn.

    Chỉ là một người mẹ… cố gắng sống, nhưng không muốn ai đau vì mình.

    Nhưng câu hỏi lớn nhất vẫn còn đó:

    Nếu bà đi điều trị… tại sao 11 năm rồi không về?

    Tại sao không một thông tin nào được gửi về nhà?

    Trong phong bì còn một tờ giấy nữa — địa chỉ một trại điều dưỡng nhỏ ở một tỉnh miền Trung.

    Ông Nam đứng dậy, tay siết tờ giấy đến nhàu nát:
    “Chúng ta phải đi. Ngay bây giờ.”

    Ba cha con lên đường ngay trong đêm. Quãng đường dài khiến ai cũng mệt lả, nhưng không ai ngủ nổi. Cảm xúc hỗn độn: hy vọng, hoang mang, sợ hãi — xen lẫn niềm vui mỏng manh rằng có thể mẹ vẫn còn sống.

    Trại điều dưỡng nằm nép mình bên sườn đồi. Một nơi cũ kỹ nhưng sạch sẽ, yên tĩnh. Khi gia đình đến, người quản lý — một phụ nữ ngoài năm mươi — nhìn địa chỉ trên tờ giấy và khẽ gật đầu.

    “Vâng… chúng tôi từng tiếp nhận một bệnh nhân tên Hằng.”

    Câu nói ấy khiến cả ba người như nghẹt thở.

    Người quản lý kể: Bà Hằng được đưa đến đây bởi một tổ chức y tế từ thiện. Bà nhập viện trong tình trạng rất yếu. Nhưng quan trọng hơn — và đau lòng hơn — là sau thời gian điều trị, bà bị di chứng mất trí nhớ tạm thời do phản ứng thuốc và biến chứng bệnh.

    Bà tỉnh lại nhưng không nhớ gia đình ở đâu. Không nhớ địa chỉ, không nhớ số điện thoại. Cũng không có giấy tờ tùy thân mang theo vì lúc rời nhà bà chỉ mang ví vài thứ lặt vặt. Những người tại trại điều dưỡng cố tìm thông tin nhưng không được — bà chỉ nhớ tên các con và chồng, nhưng không nhớ họ, không nhớ nơi sống.

    Trong suốt nhiều năm, bà sống như một người bình phục chậm, làm công việc nhẹ trong khu điều dưỡng, giúp chăm sóc vườn cây. Ai hỏi cũng chỉ biết bà là “cô Hằng được đưa đến đây bằng từ thiện một lần lâu rồi.”

    Trang òa khóc ngay khi nghe đến đó. Ông Nam chỉ im lặng, hai bàn tay run không ngừng.

    Người quản lý dẫn họ ra khu vườn nhỏ phía sau. Và ở đó — dưới tán cây sứ trắng — một người phụ nữ đang tưới nước.

    Mái tóc đã bạc nhiều. Dáng người gầy hơn trước.
    Nhưng… là mẹ.

    Trang bật khóc chạy đến: “Mẹ ơi!”

    Người phụ nữ giật mình, quay lại. Ánh mắt bà bối rối, xa lạ… rồi bất giác rung lên. Bà nhìn Trang, nhìn ông Nam, nhìn người con trai — từng gương mặt, từng ánh mắt.

    Có điều gì đó trong bà chuyển động.

    Một phút.
    Rồi hai phút.
    Rồi bà thì thầm, giọng run như gió thoảng:

    “Trang… Minh…? Anh Nam…?”

    Khoảnh khắc ấy, cả gia đình ôm chầm lấy nhau. Những năm tháng đau đớn, lạc lối, nuối tiếc như vỡ òa thành tiếng khóc.

    Bà Hằng chưa nhớ lại hoàn toàn mọi thứ, nhưng ký ức về con, về gia đình… bắt đầu trở về từng chút một. Trong những ngày sau đó, cả nhà ở lại trại điều dưỡng, cùng bà trị liệu và hồi phục trí nhớ.

    Một buổi tối, khi cả nhà ngồi cạnh nhau, bà Hằng nắm tay chồng, giọng nghẹn:

    “Em xin lỗi… Vì đã để mọi người chờ lâu như vậy.”

    Ông Nam chỉ lắc đầu, chạm nhẹ vào bàn tay gầy yếu của vợ:

    “Em về được là đủ rồi. Tất cả những năm qua… anh không trách gì em cả.”

    Ngoài hiên, gió chiều thổi qua vườn sứ. Hương hoa nhẹ như một lời hồi sinh.

    Sau 11 năm lưu lạc, cuối cùng, người mẹ đã trở về.

    Một câu chuyện không có phép màu, nhưng có điều kỳ diệu duy nhất mà đời thực có thể mang lại: tình yêu gia đình — thứ sợi dây dù bị kéo căng đến đâu cũng không bao giờ đứt.