Danh mục: Chưa phân loại

  • Đi họp lớp gặp lại lớp trưởng từng thích tôi, anh ta bao cả quán, mừng mỗi người 1 triệu,

    Đi họp lớp gặp lại lớp trưởng từng thích tôi, anh ta bao cả quán, mừng mỗi người 1 triệu,

    Ai mở ra cũng thấy đúng một triệu nằm gọn bên trong. Đến lượt tôi, cầm phong bao tự nhiên thấy… dày hơn.

    Tôi vốn không thích họp lớp. Phần vì bận con cái, phần vì sợ cảm giác chênh vênh giữa những cuộc đời rẽ theo hàng chục hướng khác nhau. Nhưng năm nay nhóm bạn cũ họp kỷ niệm tròn hai mươi năm ra trường, lớp trưởng đích thân nhắn tin mời, chồng lại động viên: “Đi cho vui, gặp bạn cũ mà”. Thế là tôi miễn cưỡng đi, lòng vẫn hơi ngại vì lớp trưởng – người từng thích tôi hồi đi học vẫn độc thân.

    Buổi gặp mặt diễn ra ở một quán ăn khá sang. Lớp trưởng bao trọn buổi tiệc, gọi đủ các món đắt nhất. Ai cũng trầm trồ, còn tôi thì hơi chột dạ. Tính tôi vốn bình thường, chẳng mấy mặn mà với chuyện phô trương. Nhưng thấy mọi người vui, tôi cũng hòa vào.

    Đến cuối buổi, lớp trưởng bất ngờ đứng dậy phát phong bao lì xì “kỷ niệm 20 năm”. Ai mở ra cũng thấy đúng một triệu nằm gọn bên trong. Đến lượt tôi, cầm phong bao tự nhiên thấy… dày hơn. Mở ra, thay vì tiền, bên trong là… tấm ảnh chụp tôi hồi cấp ba, đứng cười dưới gốc cây phượng, phía sau có dòng chữ nhỏ anh từng viết ngày xưa: “Thanh xuân của tớ có cậu”.

    Đi họp lớp gặp lại lớp trưởng từng thích tôi, anh ta bao cả quán, mừng mỗi người 1 triệu, riêng tôi nhận phong bao kỳ lạ- Ảnh 1.

    Ảnh minh họa

    Tôi sững người trong vài giây. Không phải xúc động theo kiểu phim Hàn, mà là… hoang mang. Rõ ràng anh ấy chỉ vô tình giữ lại kỷ niệm, nhưng việc đặt riêng vào phong bao như vậy khiến tôi khó xử. Tôi lập tức gập ảnh lại, bỏ vào túi, không dám để ai nhìn thấy.

    Về nhà, tôi đưa phong bao cho chồng và kể lại toàn bộ. Chồng nhìn tôi một lúc lâu, rồi chỉ nói một câu rất nhẹ: “Em thấy sao thì xử lý vậy. Còn anh thì tin em”.

    Câu nói ấy khiến tôi thở phào, nhưng đồng thời cũng khiến tôi tự soi lại mình.

    Hóa ra từ lúc mở phong bao đến lúc về nhà, đầu tôi toàn lẩn quẩn suy nghĩ: Tại sao người ta vẫn giữ ảnh mình? Tại sao lại cho riêng mình thứ khác? Ý đồ gì? Mọi người có nghĩ linh tinh không? Tôi sợ người ta nói… Sợ chồng hiểu lầm… Sợ đủ thứ.

    Nhưng càng nghĩ, tôi càng thấy mình đang “ăn trong bát mà nhìn sang mâm người khác”.

    Lớp trưởng giờ có cuộc sống của anh ấy. Tôi cũng có gia đình, có chồng yêu, con cái ngoan. Một tấm ảnh cũ dù anh giữ vì lý do gì thì cuối cùng vẫn chỉ là… chuyện xưa. Tôi tự nhiên thấy buồn cười vì chính mình.

    Họp lớp suy cho cùng chỉ là nơi để gặp lại bạn cũ, ôn chuyện ngày xưa, hỏi thăm nhau cho vui. Nếu cứ so sánh cuộc sống hiện tại với ánh hào quang hay những kỷ niệm cũ của người khác, hoặc lo lắng quá mức vì những chuyện đã qua thì chẳng khác nào tự phá đi sự bình yên mình đang có.

    Tối đó, tôi lấy tấm ảnh ra, chụp lại, gửi cho lớp trưởng và nhắn: “Kỷ niệm ngày xưa thì đẹp thật, nhưng mình giữ lại làm gì cho rối rắm. Mình bỏ nhé”.

    Anh ta trả lời rất ngắn: “Ừ, tớ hơi tiếc”.

    Tôi xé nhỏ tấm ảnh rồi vứt đi, cảm giác như vừa đóng lại một cánh cửa cũ. Không phải vì nó nguy hiểm, mà vì tôi hiểu rằng cuộc sống hiện tại mới là thứ đáng giữ gìn.

    Họp lớp, dù vui hay buồn, dù ai thành công hay ai lận đận, thì cũng chỉ là dịp gặp lại một phiên bản cũ của chính mình. Đừng để những điều đã qua ảnh hưởng đến người đang nắm tay mình mỗi ngày.

    Cơm nhà mình ngon hay không là do chính mình nấu, chứ không phải do mâm người khác bày. Và tôi mừng vì cuối cùng, tôi đã biết mình nên nhìn vào đâu.

  • Thợ xây bỏ 300 triệu cưới cô gái bị liệt làm vợ, đêm tân hôn

    Thợ xây bỏ 300 triệu cưới cô gái bị liệt làm vợ, đêm tân hôn

    Thợ xây bỏ 300 triệu cưới cô gái bị li//ệt làm vợ, đêm tâ//n h//ôn vừa cởi á/o của vợ ra, anh biết mình tr/úng số độc đắc…

    Trong một con hẻm nhỏ ở vùng ven Hà Nội, Hùng – một người thợ xây gần 35 tuổi, nổi tiếng là người hiền lành, chịu khó – khiến cả xóm ngỡ ngàng khi tuyên bố sẽ cưới Lan làm vợ. Lan – cô gái từng là hoa khôi của trường sư phạm – bị tai nạn giao thông ba năm trước khiến phần thân dưới liệt hoàn toàn, phải ngồi xe lăn, mất luôn ước mơ đứng trên bục giảng.

    Người ta xì xào: “Thằng Hùng dở hơi à? Cưới người ta ngồi xe lăn mà còn bỏ ra ba trăm triệu tổ chức cưới hỏi đủ cả?” Người thì thương, người thì cười chê. Hùng không giải thích. Anh chỉ cười hiền, nằm chặt tay Lan khi cùng đi chụp ảnh cưới, nói với cô:

    “Em không đứng dậy được, thì anh sẽ ngồi xuống bên cạnh em. Mình cùng đi tiếp phần đời còn lại.”

    Lan khóc như mưa trong vòng tay anh. Bao nhiêu mặc cảm, tủi hờn, sợ hãi tan biến. Lần đầu tiên sau ba năm nằm trên giường bệnh, cô tin rằng mình có thể hạnh phúc.

    Gia đình Lan ban đầu phản đối dữ dội. Mẹ cô vừa khóc vừa mắng:

    “Con đã như thế này rồi, sao không biết nghĩ? Sao lại để người ta khổ theo mình?”

    Lan chỉ nhìn mẹ, nụ cười yếu ớt mà kiên định:

    “Con không muốn là gánh nặng. Nhưng Hùng không coi con là gánh nặng. Con tin anh ấy.”

    Sau vài tháng kiên trì, hai bên gia đình cũng xuôi lòng. Đám cưới tổ chức đơn giản nhưng đầy ấm cúng. Hùng tự tay xây lại căn nhà nhỏ, làm dốc lên xuống, chỉnh lại mọi thứ để Lan có thể tự sinh hoạt phần nào. Anh còn lắp thêm lan can, thiết kế lại phòng tắm. Người ta đếm sơ sơ, anh bỏ ra hơn 300 triệu – số tiền anh dành dụm suốt 10 năm đi làm khắp nơi – chỉ để cô gái ấy được sống dễ dàng hơn một chút.

    Tối hôm tân hôn, trời mưa lất phất. Trong căn phòng nhỏ thơm mùi gỗ mới, Hùng dìu Lan lên giường. Anh vụng về gỡ lớp áo cưới ren trắng. Bàn tay run run – không phải vì dục vọng, mà vì xúc động. Khi tấm áo rơi xuống, anh khựng lại.

    Không phải vì thân thể yếu ớt kia. Mà vì từng vết sẹo, từng vết lăn mờ nhòe chạy dọc lưng và hai bên hông cô. Những dấu vết của ba năm tập vật lý trị liệu đau đớn, của những lần ngã trong âm thầm, và cả những lần khóc cạn nước mắt giữa đêm vì không thể trở mình.

    Hùng củi xuống, ôm cô thật chặt. Không một lời nào được thốt ra, nhưng nước mắt anh thấm đẫm tóc cô.

    “Anh không tiếc à?” – Lan hỏi khẽ, giọng lạc đi.

    Hùng lắc đầu, môi anh chạm nhẹ lên trán cô:

    “Không. Anh chỉ tiếc… vì không đến sớm hơn, để đỡ cho em phần nào đau đớn. Em chính là may mắn lớn nhất đời anh.”

    Lan bật khóc. Chưa bao giờ cô thấy mình được nhìn bằng ánh mắt ấy – không thương hại, không gánh vác, mà là yêu thương thuần túy.

    Từ hôm đó, mỗi ngày là một ngày mới. Hùng không chỉ là chồng, mà còn là bạn đồng hành trong hành trình chữa lành của Lan. Anh đưa cô đi tập vật lý trị liệu mỗi tuần, học cách nấu món cô thích, tự mày mò làm móc treo quần áo, gắn hệ thống gọi điện nhỏ cạnh giường để cô có thể gọi anh nếu cần.

    Còn Lan, dù vẫn ngồi xe lăn, nhưng đôi mắt cô rạng rỡ hơn bất kỳ người phụ nữ nào. Cô bắt đầu vẽ trở lại – những bức tranh đầy sức sống, tràn ngập ánh sáng. Cô còn mở một lớp học online dạy mỹ thuật cho trẻ em, lấy tên là: “Sống Lại Từ Màu Sắc.”

    Một năm sau, cô bắt đầu cảm nhận được đôi chân. Hai năm sau, với nỗ lực phi thường và tình yêu luôn bên cạnh, Lan tập đi với nạng. Ngày cô bước được ba bước đầu

    tiên, Hùng ôm lấy cô bật khóc như một đứa trẻ.

    “Anh thấy chưa?” – cô cười trong nước mắt – “Anh đúng là trúng số độc đắc rồi.”

    Anh gật đầu, thì thầm:

    “Và anh sẽ không đổi lấy giải thưởng nào khác, dù là cả thế giới này.”

  • Thợ xây bỏ 300 triệu cưới cô gái bị liệt làm vợ, đêm tân hôn

    Thợ xây bỏ 300 triệu cưới cô gái bị liệt làm vợ, đêm tân hôn

    Thợ xây bỏ 300 triệu cưới cô gái bị li//ệt làm vợ, đêm tâ//n h//ôn vừa cởi á/o của vợ ra, anh biết mình tr/úng số độc đắc…

    Trong một con hẻm nhỏ ở vùng ven Hà Nội, Hùng – một người thợ xây gần 35 tuổi, nổi tiếng là người hiền lành, chịu khó – khiến cả xóm ngỡ ngàng khi tuyên bố sẽ cưới Lan làm vợ. Lan – cô gái từng là hoa khôi của trường sư phạm – bị tai nạn giao thông ba năm trước khiến phần thân dưới liệt hoàn toàn, phải ngồi xe lăn, mất luôn ước mơ đứng trên bục giảng.

    Người ta xì xào: “Thằng Hùng dở hơi à? Cưới người ta ngồi xe lăn mà còn bỏ ra ba trăm triệu tổ chức cưới hỏi đủ cả?” Người thì thương, người thì cười chê. Hùng không giải thích. Anh chỉ cười hiền, nằm chặt tay Lan khi cùng đi chụp ảnh cưới, nói với cô:

    “Em không đứng dậy được, thì anh sẽ ngồi xuống bên cạnh em. Mình cùng đi tiếp phần đời còn lại.”

    Lan khóc như mưa trong vòng tay anh. Bao nhiêu mặc cảm, tủi hờn, sợ hãi tan biến. Lần đầu tiên sau ba năm nằm trên giường bệnh, cô tin rằng mình có thể hạnh phúc.

    Gia đình Lan ban đầu phản đối dữ dội. Mẹ cô vừa khóc vừa mắng:

    “Con đã như thế này rồi, sao không biết nghĩ? Sao lại để người ta khổ theo mình?”

    Lan chỉ nhìn mẹ, nụ cười yếu ớt mà kiên định:

    “Con không muốn là gánh nặng. Nhưng Hùng không coi con là gánh nặng. Con tin anh ấy.”

    Sau vài tháng kiên trì, hai bên gia đình cũng xuôi lòng. Đám cưới tổ chức đơn giản nhưng đầy ấm cúng. Hùng tự tay xây lại căn nhà nhỏ, làm dốc lên xuống, chỉnh lại mọi thứ để Lan có thể tự sinh hoạt phần nào. Anh còn lắp thêm lan can, thiết kế lại phòng tắm. Người ta đếm sơ sơ, anh bỏ ra hơn 300 triệu – số tiền anh dành dụm suốt 10 năm đi làm khắp nơi – chỉ để cô gái ấy được sống dễ dàng hơn một chút.

    Tối hôm tân hôn, trời mưa lất phất. Trong căn phòng nhỏ thơm mùi gỗ mới, Hùng dìu Lan lên giường. Anh vụng về gỡ lớp áo cưới ren trắng. Bàn tay run run – không phải vì dục vọng, mà vì xúc động. Khi tấm áo rơi xuống, anh khựng lại.

    Không phải vì thân thể yếu ớt kia. Mà vì từng vết sẹo, từng vết lăn mờ nhòe chạy dọc lưng và hai bên hông cô. Những dấu vết của ba năm tập vật lý trị liệu đau đớn, của những lần ngã trong âm thầm, và cả những lần khóc cạn nước mắt giữa đêm vì không thể trở mình.

    Hùng củi xuống, ôm cô thật chặt. Không một lời nào được thốt ra, nhưng nước mắt anh thấm đẫm tóc cô.

    “Anh không tiếc à?” – Lan hỏi khẽ, giọng lạc đi.

    Hùng lắc đầu, môi anh chạm nhẹ lên trán cô:

    “Không. Anh chỉ tiếc… vì không đến sớm hơn, để đỡ cho em phần nào đau đớn. Em chính là may mắn lớn nhất đời anh.”

    Lan bật khóc. Chưa bao giờ cô thấy mình được nhìn bằng ánh mắt ấy – không thương hại, không gánh vác, mà là yêu thương thuần túy.

    Từ hôm đó, mỗi ngày là một ngày mới. Hùng không chỉ là chồng, mà còn là bạn đồng hành trong hành trình chữa lành của Lan. Anh đưa cô đi tập vật lý trị liệu mỗi tuần, học cách nấu món cô thích, tự mày mò làm móc treo quần áo, gắn hệ thống gọi điện nhỏ cạnh giường để cô có thể gọi anh nếu cần.

    Còn Lan, dù vẫn ngồi xe lăn, nhưng đôi mắt cô rạng rỡ hơn bất kỳ người phụ nữ nào. Cô bắt đầu vẽ trở lại – những bức tranh đầy sức sống, tràn ngập ánh sáng. Cô còn mở một lớp học online dạy mỹ thuật cho trẻ em, lấy tên là: “Sống Lại Từ Màu Sắc.”

    Một năm sau, cô bắt đầu cảm nhận được đôi chân. Hai năm sau, với nỗ lực phi thường và tình yêu luôn bên cạnh, Lan tập đi với nạng. Ngày cô bước được ba bước đầu

    tiên, Hùng ôm lấy cô bật khóc như một đứa trẻ.

    “Anh thấy chưa?” – cô cười trong nước mắt – “Anh đúng là trúng số độc đắc rồi.”

    Anh gật đầu, thì thầm:

    “Và anh sẽ không đổi lấy giải thưởng nào khác, dù là cả thế giới này.”

  • Mẹ già bụng ngày càng to như có th;a;i, con cái xấu hổ đưa đi kiểm tra, thứ bác sĩ l;;ôi ra từ trong bụng bà

    Mẹ già bụng ngày càng to như có th;a;i, con cái xấu hổ đưa đi kiểm tra, thứ bác sĩ l;;ôi ra từ trong bụng bà

    Ở một làng quê ven sông, người ta vẫn thường nhắc đến bà Cúc – người đàn bà đã ngoài bảy mươi tuổi, eo đã còng, tóc bạc phơ nhưng tấm lòng thì vẫn chiến đấu như đất. cả cuộc đời,bà gắn bó với mảnh ruộng,với đàn con thơ dại. Áo bà, ông Tư, mất sớm vì bệnh lao phổi, để lại cho bà nặng vừa làm cha vừa làm mẹ.

    Người ta khen bà khỏe mạnh, siêng năng, nêu mấy khi thấy bà bệnh tật. Mỗi buổi sáng, bà vẫn dậy sớm nhóm bếp, rang ấm nước chè, rồi ra vườn cắt mấy ngọn rau. Con cháu trong nhà nhiều lần bảo bà nghỉ yên, nhưng bà chỉ cười:

    — Ngồi không thì nhớ ba sét bây giờ, lại nhớ cha mấy đứa trẻ… dịu mát nổi đâu.

    Ấy vậy mà mấy năm gần đây, điều lạ lùng bắt đầu nguy hiểm: Bụng bà Cúc ngày một đến căng cứng, căng tròn như đàn bà có mang. Ban đầu, bà cũng không để ý, chỉ nghĩ làm tuổi già sung khí. Nhưng rồi những cơn đau quặn bất ngờ kéo đến, có khi bà bụng ngồi xuống xông nhà, hôi hôi ra như tắm.

    Tin đồn lan nhanh trong xóm. Người thì xì xào rằng bà già mà bụng đến lạ lắm, kẻ thì bội bạc, nghi ngờ. Từng lần đi chợ, bà nghe rõ những tiếng rì rì sau lưng, ánh mắt thăm dò của hàng xóm. Đám con thì khó chịu ra mặt, vừa thương mẹ vừa thấy xấu hổ. Ô con gái thứ hai một lần nói nhẹ:

    — Mẹ ơi, mẹ đi khám đi. Để người ta nói ra nói vào, dứt khoát không nổi.

    Một buổi sáng đầu đông, khi bà đang quét sân thì đột nhiên ôm bụng ngồi thụp xuống. Mặt tái mét, đôi mắt mờ. Các cuộc đấu tranh cấp bách vào bệnh viện bệnh viện.

    Trong căn phòng lạnh, tiếng máy siêu âm vang đều đều. Bác sĩ trẻ cau mày nhìn màn hình, rồi quay lại, giọng nặng nề:

    — Trong bụng cụ có một khối lạ, giống thai nhi đã bị vôi hóa, rất lâu rồi.

    No cụt lại. Các con bài giảng, suy ai nói nên lời. Người con trai cả chạy hỏi:

    — Nghĩa…nghĩa là sao, bác sĩ?

    — Đó là đá Thái hóa. Dựa vào kích thước, có lẽ đã hơn 40 năm.

    Cả nhà chết lặng. Một thời điểm giải quyết dài, không ai xả nổi. Rồi những tiếng ồn ào bật ra.

    Bà Cúc nhung mắt, ký ức xa xưa tràn về. Năm ấy bà ngoài ba mươi, sau khi sinh liền mấy đứa con, bà lại có mang. Nhưng cái thai kỳ lạ, chưa kịp cử động thì đã im lặng. Bà đau quặn mấy ngày rồi thôi, nghĩ rằng đã đủ, mà nghèo quá, đâu bão đi viện. Chồng bệnh, con thơ, bài thuốc thắt chặt nỗi đau trong lòng, tiếp tục tốc độ để sống. Bốn năm trôi qua, sinh linh nhỏ bé ấy vẫn nằm trong bụng mẹ, tĩnh lặng hóa thành đá.

    — Con ơi… mẹ xin lỗi… — bà bảo vệ, bàn tay gầy guộc bấu chặt tấm chăn.

    Các con òa khóc, nắm tay mẹ. Họ đã hiểu ra, bao năm qua mẹ đã mang trong mình một bí mật, một nỗi đau tận đáy thời gian.

    Ca mổ được tiến hành. Thứ được lấy ra nhỏ bé, cứng lạnh, trông giống hình hài một thai nhi đã vôi hóa. Mọi người đứng lặng, nước mắt cứ thế trào ra. Họ thắp nhang, đặt nó trong một chiếc hộp gỗ nhỏ, coi như tiễn biệt một linh hồn đã bị lãng quên.

    Ngày bà Cúc xuất viện, cả làng biết chuyện. Không còn ai xì xào chế giễu, chỉ còn ánh mắt thương cảm. Nhiều người lặng lẽ đến thăm, ngồi với bà một lát, chẳng nói gì, chỉ nắm tay an ủi.

    Chiều hôm ấy, bà ngồi ở hiên, tay vuốt nhẹ chiếc hộp gỗ đặt trên lòng, mắt nhìn xa xăm về phía cánh đồng nơi tuổi trẻ bà đã gửi lại. Đàn con ngồi xung quanh, lặng lẽ bên mẹ.

    Nắng vàng vương trên mái tóc bạc, gió chiều đưa mùi rơm rạ thoảng vào hiên. Bà khẽ mỉm cười, giọt nước mắt rơi xuống má nhăn nheo:

    — Con cuối cùng cũng được rời khỏi bụng mẹ rồi…

    Và trong giây phút ấy, mọi người hiểu, cả đời bà Cúc chính là một thiên chức làm mẹ, dẫu có phải mang theo nỗi đau suốt bốn mươi năm dài.

  • Bố đơn thân đem cô gái quán hát về ra mắt con trai, nào ngờ vừa bế đứa bé được 5 phút thằng bé bỗng hét lên: “Bố ơi, đây là cô đã từng…

    Bố đơn thân đem cô gái quán hát về ra mắt con trai, nào ngờ vừa bế đứa bé được 5 phút thằng bé bỗng hét lên: “Bố ơi, đây là cô đã từng…

    Ở thị trấn Phú Tâm, anh Hải – 36 tuổi, làm thợ sửa điện nước, một mình nuôi con trai 7 tuổi tên Bin sau khi vợ mất vì tai nạn.
    Anh hiền lành, chăm chỉ, thương con hết mực. Buổi tối, khi cả khu trọ tắt đèn, chỉ còn tiếng Bin hỏi nhỏ:

    “Bao giờ nhà mình có mẹ hả bố?”

    Câu hỏi ấy khiến anh đau lòng.
    Rồi một tối, khi đi sửa điện cho quán karaoke Ánh Sao Đêm, anh gặp Linh – cô gái hát phòng VIP.
    Khác với những cô khác, Linh ít nói, đôi mắt lúc nào cũng buồn, giọng lại trong vắt.
    Cô bảo với Hải:

    “Em cũng chỉ mong có một chỗ để gọi là nhà.”

    Họ gặp nhau vài lần rồi dần thân. Linh nghỉ làm, chuyển về phụ anh dọn dẹp, chăm Bin.
    Thằng bé lúc đầu xa lạ, nhưng thấy cô dịu dàng, lại hay mua đồ chơi, nên cũng quý.
    Một tháng sau, Hải quyết định đưa Linh về nhà ra mắt bố mẹ – xem như một bước nghiêm túc.

    Hôm đó, Linh mặc váy hoa, tóc buộc gọn, trông hiền hẳn.
    Cả nhà Hải đều ngạc nhiên: “Con bé này xinh mà ngoan quá, không giống dân karaoke gì cả.”

    Hải hạnh phúc, bế Bin lại gần:

    “Con, gọi cô Linh là mẹ đi, sau này cô sẽ ở cùng với hai bố con mình nhé.”

    Thằng bé ngước nhìn Linh, ánh mắt thoáng sững lại, rồi bỗng hét lên thất thanh:

    “Bố ơi! Đây là cô hôm đó ở quán hát… người đã ngồi trong lòng chú Phúc bạn bố đấy!”

    Không khí trong phòng chết lặng.
    Chiếc tách trà trong tay mẹ Hải rơi xuống đất vỡ tan.
    Linh tái mặt, lùi lại một bước, môi run run:

    “Bin… con nhớ nhầm rồi…”

    Nhưng Hải nhìn con trai, thấy thằng bé gào khóc, chỉ tay về phía cô:

    “Con không nhầm đâu, chính là cô! Hôm đó bố say, con đi tìm bố… con thấy cô ngồi trong lòng chú ấy! Cô còn… còn hôn chú kia mà!”

    Hải đờ người, mắt đỏ hoe. Linh quỳ sụp xuống, nghẹn giọng:

    “Đúng, là em… nhưng lúc đó em chưa gặp anh. Em… em chỉ muốn sống lại như người bình thường thôi…”

    Không ai nói thêm câu nào. Hải bế Bin lên, quay lưng đi thẳng, để lại Linh gục trên nền nhà, tiếng khóc nghẹn hòa trong mùi trà vừa tràn ra sàn.

    Một tháng sau, người ta thấy quán karaoke Ánh Sao Đêm treo biển sang nhượng.
    Còn Linh — cô gái năm nào — mất tích, chỉ để lại trong hòm thư nhà Hải một phong bì trắng, bên trong là toàn bộ số tiền cô tiết kiệm cùng mảnh giấy ngắn gọn:

    “Cho Bin mua sách.
    Cảm ơn anh đã từng tin rằng em xứng đáng được gọi là người.”

  • Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

    Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

    Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

     

     Khi ᵭi ᵭổ xăng, bạn nên nhớ những mẹo nhỏ dưới ᵭȃy ᵭể tránh gặp tình trạng gian lận.

    Chọn ᵭúng và cùng loại xăng

    Mỗi xe sẽ có một loại xăng phù hợp. Đổ ᵭúng loại xăng giúp máy vận hành ổn ᵭịnh, tiḗt ⱪiệm năng lượng. Đổ ⱪhȏng ᵭúng loại xăng phù hợp thì xăng sẽ ⱪhȏng thể cháy hḗt và tạo ra nhiḕu cặn trong xe, làm lãng phí nhiḕu xăng.

    Đừng ᵭợi ⱪim xăng vḕ vạch ᵭỏ mới ᵭổ

    do-xang-01

    Để ⱪéo dài tuổi thọ của xe, bạn ⱪhȏng nên chờ ⱪim xăng chỉ ᵭḗn vạch ᵭỏ mới ᵭổ. Một sṓ ᵭộng cơ ᵭược thiḗt ⱪḗ ᵭể chạy với ᵭiḕu ⱪiện luȏn ngập trong nhiên liệu. Việc ᵭể cạn nhiên liệu sẽ ⱪhiḗn ⱪhȏng ⱪhí bay vào và gȃy hư hại ᵭộng cơ. Việc chạy xe ᵭḗn ⱪhi ⱪim xăng chạm vạch ᵭỏ một hai lần ⱪhȏng làm ảnh hưởng nhiḕu ᵭḗn xe nhưng duy trì thói quen này trong thời gian dài chắc chắn sẽ làm tuổi thọ của ᵭộng cơ suy giảm.

    Đừng ᵭổ ᵭầy bình

    do-xang-02

    Nhiḕu người ⱪhȏng muṓn tṓn nhiḕu thời gian nên ⱪhi ghé vào trạm xăng sẽ luȏn hȏ ᵭầy bình. Tuy nhiên, việc này có thể ⱪhiḗn bạn tṓn một ⱪhoản tiḕn ⱪhȏng ᵭáng có.

    Thȏng thường, các cò bơm xăng sẽ có cơ chḗ hút xăng ngược lại ᵭể tránh xăng bị tràn ra ngoài. Trong ⱪhi ᵭó, xăng ᵭã ᵭi qua ᵭṑng hṑ thì ⱪhách vẫn phải trả tiḕn, ⱪể cả phần xăng bị hút ngược lại.

    Ngay cả ⱪhi cò bơm xăng ⱪhȏng có cơ chḗ hút xăng ngược trở lại thì việc ᵭổ ᵭầy bình cũng rất dễ làm xăng bị tràn ra ngoài, vừa lãng phí, vừa bẩn.

    Khȏng nên ᵭổ xăng bằng sṓ tiḕn chẵn

    do-xang-03

    Bên cạnh thói quen ᵭổ ᵭầy bình, nhiḕu người sẽ ᵭổ xăng theo sṓ tiḕn chẵng như 50.000, 100.000… ᵭể dễ trả tiḕn và nhận lại tiḕn thừa. Tuy nhiên, ᵭȃy là cách tạo ᵭiḕu ⱪiện thuận lợi cho hành vi gian lận ở một sṓ trạm xăng. Các chương trình gian lận ᵭược cài ᵭặt trên máy bơm xăng có thể ᵭược lập trình ăn bớt xăng theo sṓ tiḕn chẵn như vậy.

    Để tránh tình trạng này, ⱪhách hàng có thể ᵭổ xăng theo sṓ lít.

    Hiện nay, nhiḕu cȃy xăng cho phép ⱪhách hàng thanh toán bằng thẻ, bằng ví ᵭiện tử nên việc trả lại tiḕn thừa ⱪhȏng còn là băn ⱪhoăn quá lớn.

    Quan sát ⱪỹ ᵭṑng hṑ ⱪhi bơm xăng

    Dù ᵭổ xăng ở bất cứ ᵭȃu, bạn cũng nên chú ý quan sát ᵭṑng hṑ bơm xăng ᵭể tránh tình trạng nhȃn viên bơm thiḗu.

    Ngoài ra, cần phải ᵭảm bảo ᵭṑng hṑ trên trụ bơm xăng ᵭã vḕ sṓ 0 trước ⱪhi xăng ᵭược ᵭổ vào bình.

    Tìm trạm xăng “ruột” của cánh taxi

    Bạn có thể tìm những trạm xăng có nhiḕu tài xḗ taxi, xe tải ghḗ vào. Họ là những người thường xuyên ᵭi lại và phải ᵭổ xăng liên tục. Vì vậy, họ cũng có nhiḕu ⱪinh nghiệm hơn trong vấn ᵭḕ xăng dầu và biḗt ᵭȃu là trạm xăng uy tín, chất lượng.

  • Người mẹ ấy bước ra khỏi nhà trong buổi sáng bình thường như bao ngày, chỉ nói một câu “Mẹ đi chợ một lát rồi về” — nhưng bà đã biến mất không dấu vết suốt 11 năm dài đằng đẵng. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra: tai nạn, bắt cóc, hay một bí mật chưa từng được kể? Mãi đến hơn một thập kỷ sau, khi gia đình vô tình mở một món đồ cũ của bà, sự thật bàng hoàng mới hé lộ… Và nó hoàn toàn khác với những gì họ từng tưởng tượng

    Người mẹ ấy bước ra khỏi nhà trong buổi sáng bình thường như bao ngày, chỉ nói một câu “Mẹ đi chợ một lát rồi về” — nhưng bà đã biến mất không dấu vết suốt 11 năm dài đằng đẵng. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra: tai nạn, bắt cóc, hay một bí mật chưa từng được kể? Mãi đến hơn một thập kỷ sau, khi gia đình vô tình mở một món đồ cũ của bà, sự thật bàng hoàng mới hé lộ… Và nó hoàn toàn khác với những gì họ từng tưởng tượng

    Buổi sáng hôm ấy bình yên như bao ngày. Bà Hằng lúi húi buộc lại túi rác rồi quay sang nói với chồng và hai đứa con: “Mẹ đi chợ một lát rồi về, trưa mình làm món cá kho nhé.” Giọng bà nhẹ như gió, chẳng ai có thể ngờ đó lại là câu nói cuối cùng họ nghe từ bà trong suốt 11 năm dài đằng đẵng.

    Chiếc xe đạp màu xanh của bà lăn bánh ra khỏi ngõ. Bà gầy gò, nhưng luôn toát lên vẻ nhanh nhẹn. Người dân trong xóm quen lắm hình ảnh bà ghé sạp rau quen, mua dăm ba thứ rồi về sớm để kịp nấu bữa trưa cho gia đình. Thế nhưng hôm ấy, bà đi mà không trở về.

    Đến trưa, cơm đã sẵn nhưng không thấy mẹ đâu. Hai đứa con khi ấy còn nhỏ cứ chạy ra ngõ nhìn ngó rồi lại chạy vào hỏi ba: “Sao mẹ lâu thế hả ba?” Ông Nam — chồng bà Hằng — ban đầu còn bình thản, nghĩ chắc vợ gặp người quen nên nán lại. Nhưng đến chiều, khi bóng nắng nhạt dần mà bà vẫn không xuất hiện, lòng ông bắt đầu nóng như lửa đốt.

    Điện thoại của bà để ở nhà. Người ngoài chợ bảo buổi sáng có thấy bà ghé mua ít rau, rồi đạp xe đi hướng khác với thường ngày. Không ai thấy bà sau đó nữa.

    Ba ngày đầu, cả nhà chạy đôn chạy đáo tìm khắp nơi. Đến ngày thứ bảy, công an vào cuộc. Xe đạp của bà được tìm thấy bên một bờ kênh cách nhà gần 20 km. Không dấu hiệu vật lộn, không giấy tờ, cũng không một manh mối. Như thể bà Hằng bốc hơi khỏi thế gian.

    Tin đồn nổi lên: nào là tai nạn, bị kẻ xấu bắt cóc, bỏ nhà ra đi… Người ta bảo đủ thứ, nhưng không ai biết chính xác điều gì đã xảy ra. Ông Nam vừa tìm vừa hy vọng, nhưng mỗi ngày trôi qua lại thêm phần tuyệt vọng. Hai đứa trẻ lớn lên trong nỗi ám ảnh và trống trải: “Sao mẹ không về? Sao mẹ không nói gì?”

    Thời gian lặng lẽ trôi. Gia đình dần học cách sống tiếp, nhưng không ai thực sự nguôi được nỗi mất mát. Cho đến một buổi chiều năm thứ 11, khi con gái bà — nay đã thành thiếu nữ — mở chiếc rương gỗ cũ của mẹ để tìm vài món đồ lưu niệm. Trong đó, cô phát hiện một phong bì đã ngả màu, bên trong là một tập giấy được xếp gọn cùng chiếc vòng tay bạc mà bà luôn nâng niu.

    Khi những hàng chữ đầu tiên hiện ra — nét chữ của mẹ — trái tim cô như thắt lại.

    Sự thật bắt đầu hé lộ… nhưng hoàn toàn khác với mọi giả định bấy lâu.

    Ngày hôm ấy, khi mở phong bì, tay Trang run lẩy bẩy. Cô gọi ba và anh trai vào. Ba người ngồi sát bên nhau trong căn phòng im lặng đến nghẹt thở. Tập giấy hóa ra là những trang nhật ký được viết trong nhiều tháng trước khi mẹ biến mất.

    Nét chữ của mẹ vẫn vậy: mềm mại, chỉn chu, đôi lúc hơi run khi bà xúc động. Nhưng nội dung… lại khiến cả nhà chết lặng.

    “Nếu một ngày nào đó tôi phải rời đi, mong các con hiểu rằng mẹ chưa bao giờ muốn điều đó. Mẹ chỉ… không còn lựa chọn.”

    Những dòng chữ như đánh mạnh vào ngực. Không còn lựa chọn? Tại sao? Trang lật tiếp.

    Hóa ra, suốt gần một năm trước khi mất tích, bà Hằng đã âm thầm mang bệnh. Bệnh tình không rõ ràng, chỉ là những cơn đau lạ, những lần ngất giữa chợ. Bà đi khám một mình vì sợ làm gia đình lo. Trong nhật ký, bà kể bác sĩ nghi ngờ bà mắc một bệnh hiểm nghèo hiếm gặp, cần điều trị lâu dài và tốn kém, cơ hội cũng không nhiều. Nhưng bà không dám nói.

    Bà viết:
    “Các con còn nhỏ. Nhà mình còn nợ. Tôi không thể là gánh nặng. Nếu tôi nằm xuống, họ sẽ khổ hơn. Tôi phải tìm một cách khác.”

    Đọc được đến đó, ông Nam bật khóc như chưa từng khóc bao giờ. Suốt 11 năm, ông trách bản thân, trách cả số phận, nhưng chưa bao giờ ông nghĩ vợ mình đã giữ nỗi đau ấy một mình. Ông không biết bà đã chịu đựng thế nào.

    Rồi đến đoạn khiến cả nhà sững sờ:

    “Tôi gặp một nhóm thiện nguyện ở ngoại tỉnh. Họ nói có thể giúp tôi điều trị, nhưng phải rời đi trong bí mật vì đó là chương trình dành cho các bệnh nhân đặc biệt. Họ sợ việc công bố sẽ làm quá tải bệnh viện. Họ yêu cầu tôi không liên lạc trong thời gian điều trị. Tôi biết điều này thật điên rồ, nhưng tôi muốn sống… vì các con.”

    Những dòng cuối cùng viết trước ngày bà đến chợ:

    “Mai tôi lên đường. Tôi hứa sẽ quay lại. Tôi hứa.”

    Cả gia đình chết lặng.
    Không bắt cóc.
    Không bỏ trốn.
    Không điều bí ẩn.

    Chỉ là một người mẹ… cố gắng sống, nhưng không muốn ai đau vì mình.

    Nhưng câu hỏi lớn nhất vẫn còn đó:

    Nếu bà đi điều trị… tại sao 11 năm rồi không về?

    Tại sao không một thông tin nào được gửi về nhà?

    Trong phong bì còn một tờ giấy nữa — địa chỉ một trại điều dưỡng nhỏ ở một tỉnh miền Trung.

    Ông Nam đứng dậy, tay siết tờ giấy đến nhàu nát:
    “Chúng ta phải đi. Ngay bây giờ.”

    Ba cha con lên đường ngay trong đêm. Quãng đường dài khiến ai cũng mệt lả, nhưng không ai ngủ nổi. Cảm xúc hỗn độn: hy vọng, hoang mang, sợ hãi — xen lẫn niềm vui mỏng manh rằng có thể mẹ vẫn còn sống.

    Trại điều dưỡng nằm nép mình bên sườn đồi. Một nơi cũ kỹ nhưng sạch sẽ, yên tĩnh. Khi gia đình đến, người quản lý — một phụ nữ ngoài năm mươi — nhìn địa chỉ trên tờ giấy và khẽ gật đầu.

    “Vâng… chúng tôi từng tiếp nhận một bệnh nhân tên Hằng.”

    Câu nói ấy khiến cả ba người như nghẹt thở.

    Người quản lý kể: Bà Hằng được đưa đến đây bởi một tổ chức y tế từ thiện. Bà nhập viện trong tình trạng rất yếu. Nhưng quan trọng hơn — và đau lòng hơn — là sau thời gian điều trị, bà bị di chứng mất trí nhớ tạm thời do phản ứng thuốc và biến chứng bệnh.

    Bà tỉnh lại nhưng không nhớ gia đình ở đâu. Không nhớ địa chỉ, không nhớ số điện thoại. Cũng không có giấy tờ tùy thân mang theo vì lúc rời nhà bà chỉ mang ví vài thứ lặt vặt. Những người tại trại điều dưỡng cố tìm thông tin nhưng không được — bà chỉ nhớ tên các con và chồng, nhưng không nhớ họ, không nhớ nơi sống.

    Trong suốt nhiều năm, bà sống như một người bình phục chậm, làm công việc nhẹ trong khu điều dưỡng, giúp chăm sóc vườn cây. Ai hỏi cũng chỉ biết bà là “cô Hằng được đưa đến đây bằng từ thiện một lần lâu rồi.”

    Trang òa khóc ngay khi nghe đến đó. Ông Nam chỉ im lặng, hai bàn tay run không ngừng.

    Người quản lý dẫn họ ra khu vườn nhỏ phía sau. Và ở đó — dưới tán cây sứ trắng — một người phụ nữ đang tưới nước.

    Mái tóc đã bạc nhiều. Dáng người gầy hơn trước.
    Nhưng… là mẹ.

    Trang bật khóc chạy đến: “Mẹ ơi!”

    Người phụ nữ giật mình, quay lại. Ánh mắt bà bối rối, xa lạ… rồi bất giác rung lên. Bà nhìn Trang, nhìn ông Nam, nhìn người con trai — từng gương mặt, từng ánh mắt.

    Có điều gì đó trong bà chuyển động.

    Một phút.
    Rồi hai phút.
    Rồi bà thì thầm, giọng run như gió thoảng:

    “Trang… Minh…? Anh Nam…?”

    Khoảnh khắc ấy, cả gia đình ôm chầm lấy nhau. Những năm tháng đau đớn, lạc lối, nuối tiếc như vỡ òa thành tiếng khóc.

    Bà Hằng chưa nhớ lại hoàn toàn mọi thứ, nhưng ký ức về con, về gia đình… bắt đầu trở về từng chút một. Trong những ngày sau đó, cả nhà ở lại trại điều dưỡng, cùng bà trị liệu và hồi phục trí nhớ.

    Một buổi tối, khi cả nhà ngồi cạnh nhau, bà Hằng nắm tay chồng, giọng nghẹn:

    “Em xin lỗi… Vì đã để mọi người chờ lâu như vậy.”

    Ông Nam chỉ lắc đầu, chạm nhẹ vào bàn tay gầy yếu của vợ:

    “Em về được là đủ rồi. Tất cả những năm qua… anh không trách gì em cả.”

    Ngoài hiên, gió chiều thổi qua vườn sứ. Hương hoa nhẹ như một lời hồi sinh.

    Sau 11 năm lưu lạc, cuối cùng, người mẹ đã trở về.

    Một câu chuyện không có phép màu, nhưng có điều kỳ diệu duy nhất mà đời thực có thể mang lại: tình yêu gia đình — thứ sợi dây dù bị kéo căng đến đâu cũng không bao giờ đứt.

  • Chồng tôi thường đưa con riêng của tôi đến nhà bà ngoại chơi vào cuối tuần khi tôi đi vắng, cho đến ngày con gái tôi gọi ra sau nhà thú nhận với tôi rằng tất cả chỉ là lời nói dối “ông ấy đưa con đi.

    Chồng tôi thường đưa con riêng của tôi đến nhà bà ngoại chơi vào cuối tuần khi tôi đi vắng, cho đến ngày con gái tôi gọi ra sau nhà thú nhận với tôi rằng tất cả chỉ là lời nói dối “ông ấy đưa con đi.

    Tôi tên Lan, 33 tuổi, tái hôn được hai năm với Hùng – người đàn ông tử tế mà tôi nghĩ trời thương mới ban cho mình sau cuộc hôn nhân đầu đổ nát. Con gái riêng của tôi, bé Na 8 tuổi, cũng rất quý anh. Mỗi cuối tuần tôi đi làm ca, Hùng đều nói sẽ đưa Na sang nhà ngoại chơi cho khuây khỏa. Tôi tin anh.

    Cho đến chiều chủ nhật tuần đó.

    Trời mưa lâm râm. Tôi về sớm hơn mọi khi. Không thấy Hùng và con đâu, tôi gọi điện thì anh nói đang trên đường đưa Na về từ nhà ngoại.

    Nhưng chỉ một phút sau, Na mở cửa bước vào từ sân sau – áo còn ướt mưa.

    Tôi chết lặng.

    Tôi quỳ xuống, hỏi con:
    Sao con ở đây? Bố dượng đưa con đi đâu?

    Na nhìn quanh như sợ ai nghe thấy, rồi kéo tôi ra phía sau nhà – đúng góc khuất cây mít nơi Hùng thường chẻ củi.

    Giọng con run rẩy:

    “Mẹ ơi… ông ấy không đưa con đi nhà ngoại… Ông ấy đưa con đi…”

    “…đến nghĩa trang cuối xóm.”

    Tôi nổi da gà, ôm chặt lấy con:
    “Để làm gì?”

    Na rưng rưng:

    “Ông ấy bắt con quỳ trước mộ bà nội cũ của ông ấy… rồi nói con phải xin lỗi vì đã ‘lấy mất mẹ khỏi ông ấy’…
    Ông ấy còn bắt con hứa… nếu mẹ với ông ấy có con riêng… con phải tự dọn ra khỏi nhà.”

    Tôi sững sờ, ruột gan đứt đoạn. Bà nội mà Na nhắc đến… là mẹ ruột của Hùng, người đã mất cách đây 10 năm vì bị chính chồng cũ của Lan chửi mắng dằn vặt. Hùng luôn đau đáu chuyện đó.

    Tôi run giọng hỏi:
    “Ông ấy có làm gì con không?”

    Na bật khóc:

    “Ông ấy nói nếu con kể cho mẹ, ông ấy sẽ đem con đến chỗ đó lần nữa, lúc tối…”

    Ngay lúc Na nói xong, tiếng khóa cổng lách cách vang lên. Hùng về.

    Tôi đứng dậy, nhìn anh ta trong ánh chớp mưa, khuôn mặt đầm đìa nước nhưng ánh mắt đầy thứ gì đó tối tăm, lạnh lẽo…

    “Lan, anh nói rồi mà. Anh đưa con đi chơi ở nhà ngoại, em không tin anh à?”

    Ngay sau lưng anh…
    một mảng đất đỏ còn mới dính trên giày.

    Tôi ôm lấy con, lùi lại.

    “Hùng… tôi biết hết rồi.”

    Anh ta nở nụ cười mệt mỏi, chậm rãi đóng cổng lại.

    “Vậy thì… để anh nói nốt phần còn lại.”

    Anh ta bước từng bước vào nhà, giọng trầm xuống:

    “Bà nội nó chết… là vì người MẸ THẬT của nó.”

    Tôi đông cứng.

    “Lan… em tưởng nó là con ruột em thật à?”

    “Anh nói rồi… nó giống ai em có bao giờ tự hỏi chưa?”

  • ” Thưa ông tôi vẫn con trinh, tôi chưa bao giờ ngủ với bất kì người đàn ông nao trước đây” cô gái 25 tuổi khóc trong phong khách sạn của người đàn ông mà cô

    ” Thưa ông tôi vẫn con trinh, tôi chưa bao giờ ngủ với bất kì người đàn ông nao trước đây” cô gái 25 tuổi khóc trong phong khách sạn của người đàn ông mà cô

    Cô gái tên Lan, 25 tuổi, cầm chặt quai túi, đứng run rẩy trước cửa phòng 806 của khách sạn cao nhất thành phố. Cô đã dành trọn 1 năm để tìm hiểu và yêu thầm người đàn ông này – anh Hoàng, 38 tuổi, thành đạt, trầm tính, tử tế… hay ít nhất cô vẫn tin vậy.

    Họ quen nhau qua công việc. Anh Hoàng không hề ép buộc, không tán tỉnh thô lỗ—chỉ kiên nhẫn chăm sóc, hỏi han, khiến Lan tin rằng đây là người đàn ông đầu tiên trong đời cô muốn mở lòng.

    Tối hôm đó, cô chủ động nhắn:

    “Em muốn ở riêng với anh tối nay… Nếu anh cũng muốn.”

    Anh đồng ý rất nhanh, nhanh đến mức làm Lan hơi chột dạ.

    Nhưng rồi cô tự trấn an.

    Cô muốn điều này. Và cô đã quyết.


    5 PHÚT TRƯỚC

    Trong phòng, Lan ngồi trên ghế, hai tay siết lại. Tim đập mạnh như muốn chạy khỏi lồng ngực. Hoàng bước đến nhẹ nhàng:

    — “Em sợ à?”

    Cô gật, cố giữ giọng bình tĩnh:

    — “Thưa anh… em vẫn còn trinh. Em chưa từng ngủ với ai trước đây. Em lo… em sợ mình không biết gì.”

    Hoàng đứng khựng lại.

    Không cười, không trêu, không ôm lấy cô như cô tưởng.

    Anh chỉ… nhìn. Nhìn rất lâu.
    Một biểu cảm kỳ lạ thoáng qua trên mặt anh. Không phải sốc. Không phải vui.
    Mà giống như… thở phào.

    Lan nhíu mày:

    — “Anh sao vậy?”

    Hoàng đáp một câu khiến Lan lạnh sống lưng:

    — “Ừ. Tốt rồi. Cuối cùng anh cũng chắc chắn.”


    5 PHÚT SAU

    Lan bối rối. Chưa kịp hỏi gì thêm thì Hoàng đi đến chiếc vali nhỏ anh mang theo, bấm mật khẩu, mở ra.

    Lan chết lặng.

    Bên trong không phải đồ cá nhân.
    Không phải quần áo.
    Không phải đồ dùng đàn ông.

    Mà là hàng chục phong bì hồ sơ, mỗi phong bì có in ảnh một cô gái khác nhau. Cùng độ tuổi. Cùng kiểu tóc. Cùng khuôn mặt na ná Lan.

    Trên mỗi phong bì là những dòng chữ ghi:

    “Đã từng quan hệ – loại.”

    “Có bạn trai trước – loại.”

    “Đã sống chung với người yêu – loại.”

    “Không chắc chắn – theo dõi tiếp.”

    Lan thấy… tên mình nằm ở dưới cùng:

    “Lan – 12 tháng quan sát.
    Không có yêu đương.
    Không gần gũi ai.
    Có khả năng phù hợp.

    Cô bật khỏi ghế:

    — “Anh… đây là cái gì?”

    Hoàng đóng vali lại, khóa cạch một cái, rồi nhìn cô bằng ánh mắt lạnh tanh:

    — “Anh xin lỗi. Nhưng anh cần một người phụ nữ hoàn toàn chưa từng yêu ai.”
    — “Để làm gì?!” – Lan hét lên.

    Hoàng đáp chậm rãi, từng chữ một:

    — “Để không bị… giống mẹ anh.”

    Lan lùi lại, chân run bần bật.

    Hoàng tiếp tục:

    — “Mẹ anh cưới cha anh khi còn rất trẻ. Không ai biết bà đã có một người đàn ông trước đó. Nhưng năm 40 tuổi, bà phát bệnh… nói có người đàn ông đứng trong phòng gọi mình mỗi đêm. Bà nói: Nếu ngày đó bà không phản bội, người đó đã không theo bà suốt đời.

    Lan nổi da gà.

    Hoàng nói giọng đều đều như đã tin điều đó suốt nhiều năm:

    — “Anh phải chọn người không có mối dây nào với quá khứ. Một người hoàn toàn trống. Một người không có ai… ‘đi theo’. Và em là người đầu tiên đáp đúng tất cả điều kiện.”

    Lan nghẹn họng:

    — “Anh theo dõi tôi một năm chỉ để… chọn tôi làm vật thế thân cho bệnh hoang tưởng của anh?!”

    Hoàng không phủ nhận.

    Anh chỉ bước lại gần, đưa tay như muốn chạm vào mặt Lan:

    — “Anh không muốn làm em đau. Chỉ cần em ở cạnh anh. Để… không ai khác có thể ‘đến lấy em đi’.”

    Lan bật khóc, giật lùi.
    Nhưng đúng lúc đó—


    CÚ TWIST CUỐI CÙNG

    Cánh cửa phòng 806 tự mở.

    Một luồng gió lạnh phả vào.

    Hoàng lập tức đứng chắn trước Lan, tái mét, run như đang đối mặt thứ gì kinh khủng:

    — “Không… Đừng. Tôi đã chọn rồi. Cô ấy chưa từng yêu ai cả, cô ấy không thuộc về anh…”

    Lan hoảng loạn quay đầu.

    Ở khung cửa—
    ánh đèn hành lang chập chờn.

    Không có ai.

    Nhưng Lan thấy rất rõ:

    Bàn tay ai đó đang ôm vai cô.
    Một bàn tay lạnh ngắt.
    Và Hoàng nhìn chằm chằm vào chính bàn tay ấy.

  • Người phụ nữ 61 tuổi uống sữɑ chuɑ mỗi ngày tɾong 6 tháng, khám sức khỏe có 2 chỉ số khiến Ьác sĩ kinh ngạc thốt ʟên.

    Người phụ nữ 61 tuổi uống sữɑ chuɑ mỗi ngày tɾong 6 tháng, khám sức khỏe có 2 chỉ số khiến Ьác sĩ kinh ngạc thốt ʟên.

    Trong ʟần ⱪhám theo dõi gần ᵭȃy, 2 chỉ sṓ chính trong báo cáo y tḗ của cȏ ᵭã ⱪhiḗn bác sĩ ᵭiḕu trị ngạc nhiên.

    Cȏ Lưu, 61 tuổi (Trung Quṓc), từng ʟà giáo viên tiểu học trước ⱪhi nghỉ hưu. Kể từ ⱪhi ⱪhám sức ⱪhỏe 3 năm trước cho thấy ʟượng ᵭường trong máu cao và mật ᵭộ xương giảm, cȏ ᵭã trở thành “khách quen” của bệnh viện. Con gái cȏ ᵭã mua cho nhiḕu ʟoại thực phẩm bổ sung sức ⱪhỏe, nhưng hiệu quả ⱪhȏng như mong ᵭợi. 6 tháng trước, theo ʟời ⱪhuyên của một chuyên gia dinh dưỡng, cȏ bắt ᵭầu ᴜṓng một ʟoại sữa chua ᵭặc biệt mỗi ngày.

    Trong ʟần ⱪhám theo dõi gần ᵭȃy, 2 chỉ sṓ chính trong báo cáo y tḗ của cȏ ᵭã ⱪhiḗn bác sĩ ᵭiḕu trị ngạc nhiên: Lượng ᵭường trong máu ⱪhi ᵭói của cȏ ᵭã giảm từ 7,8 mmol/L xuṓng 5,9 mmol/L và ᵭiểm T mật ᵭộ ⱪhoáng xương ᵭã cải thiện từ -2,5 ʟên -1,8.

    “Sự cải thiện ᵭáng ⱪể như vậy quả thực hiḗm có chỉ trong 6 tháng”, bác sĩ nói, ʟật giở ⱪḗt quả xét nghiệm. “Tuy nhiên, nhiḕu người có quan niệm sai ʟầm vḕ việc ᴜṓng sữa chua; ⱪhȏng phải ʟoại sữa chua nào cũng ᵭạt ᵭược ⱪḗt quả như vậy”.

    Cȏ Lưu ᵭã dùng sữa chua thḗ nào ᵭể ᵭạt hiệu quả này?

    Cȏ Lưu sau ᵭó tiḗt ʟộ, cȏ ⱪhȏng mua bất ⱪỳ ʟoại sữa chua ᵭặc biệt nào ᵭể ᴜṓng mà chú ý ᵭḗn ʟoại sữa chua, thời ᵭiểm ᴜṓng và cách ⱪḗt hợp theo ʟời ⱪhuyên của bác sĩ.

    Lợi ích sức ⱪhỏe của sữa chua ⱪhȏng chỉ dừng ʟại ở việc cung cấp canxi. Các nghiên cứu gần ᵭȃy chỉ ra rằng, sữa chua chất ʟượng cao ᵭiḕu chỉnh quá trình trao ᵭổi chất của con người thȏng qua nhiḕu cơ chḗ.

    Một nghiên cứu của Trường Y ⱪhoa Đại học Bắc Kinh với sự tham gia của 2.000 người trung niên và cao tuổi cho thấy, những người thường xuyên tiêu thụ một ʟoại sữa chua nhất ᵭịnh có tỷ ʟệ mắc hội chứng chuyển hóa thấp hơn 34%.

    Đầu tiên, ʟợi ⱪhuẩn trong sữa chua có thể cải thiện sự cȃn bằng của hệ vi sinh vật ᵭường ruột. Đường ruột ᵭược ví như “bộ não thứ hai” của cơ thể con người, tình trạng hệ vi sinh vật ᵭường ruột ảnh hưởng trực tiḗp ᵭḗn sức ⱪhỏe tổng thể.

    Khi ʟợi ⱪhuẩn chiḗm ưu thḗ trong ruột, chúng sẽ sản sinh ra axit béo chuỗi ngắn, có thể cải thiện ᵭộ nhạy insulin và giúp ⱪiểm soát ʟượng ᵭường trong máu. Sữa chua mà cȏ Lưu ᴜṓng có chứa Bifidobacterium ʟactis và Lactobacillus acidophilus, cả hai ᵭḕu ᵭã ᵭược chứng minh ʟà có tác dụng tích cực trong việc cải thiện quá trình chuyển hóa glucose.

    Canxi và vitamin D trong sữa chua có tác dụng hiệp ᵭṑng ᵭể ᵭiḕu hòa quá trình chuyển hóa xương. Nhiḕu người ⱪhȏng biḗt rằng canxi cần ᵭủ vitamin D ᵭể hấp thụ hiệu quả. Sữa chua chất ʟượng cao tình cờ cung cấp cả 2 dưỡng chất này.

    Việc bổ sung canxi ᵭầy ᵭủ cũng có thể ʟiên ⱪḗt với axit béo trong ruột, ʟàm giảm sự hấp thụ chất béo. Đȃy có thể ʟà một trong những ʟý do ⱪhiḗn cȏ Lưu giảm ᵭược 3kg.

    Tác dụng của protein whey và peptide casein thường bị bỏ qua. Những thành phần tự nhiên này trong sữa có tác dụng ức chḗ men chuyển ACE tương tự như thuṓc hạ huyḗt áp, có thể ʟàm giãn mạch máu nhẹ và cải thiện ʟưu thȏng máu. Huyḗt áp của cȏ Lưu giảm từ 145/90 mmHg xuṓng 130/80 mmHg có thể ʟiên quan ᵭḗn ᵭiḕu này.

    Uṓng sữa chua ᵭḕu ᵭặn hàng ngày theo cách ᵭược ⱪhuyḗn nghị ⱪhoa học có thể mang ʟại những thay ᵭổi tích cực sau ᵭȃy cho cơ thể bạn sau 6 tháng

    Cải thiện ᵭáng ⱪể ⱪhả năng ⱪiểm soát ʟượng ᵭường trong máu, với mức giảm trung bình 0,4-0,6% nṑng ᵭộ hemoglobin glycat. Đȃy ⱪhȏng chỉ ʟà một trò chơi con sṓ ᵭơn giản mà còn có nghĩa ʟà giảm ᵭáng ⱪể nguy cơ biḗn chứng tiểu ᵭường.

    Trong một nghiên cứu vḕ những người mắc tiḕn tiểu ᵭường, nhóm thường xuyên ᴜṓng sữa chua có nguy cơ mắc bệnh tiểu ᵭường ᵭáng ⱪể thấp hơn 28%.

    Người phụ nữ 61 tuổi ᴜṓng sữa chua mỗi ngày trong 6 tháng, ⱪhám sức ⱪhỏe có 2 chỉ sṓ ⱪhiḗn bác sĩ ⱪinh ngạc thṓt ʟên...- Ảnh 3.

    Các chỉ sṓ chuyển hóa xương thường ʟành tính và mật ᵭộ xương ngừng suy giảm hoặc thậm chí tăng nhẹ. Đṓi với người trung niên và cao tuổi, cứ mỗi 0,1% mật ᵭộ xương tăng ʟên sẽ giảm nguy cơ gãy xương từ 5-7%. Mật ᵭộ xương cải thiện của cȏ Lưu ᵭã giúp giảm nguy cơ gãy xương hȏng ước tính xuṓng 15% trong 5 năm tiḗp theo.

    Chức năng ruột hoạt ᵭộng ᵭḕu ᵭặn hơn giúp giảm ᵭầy hơi và táo bón. Điḕu này ⱪhȏng chỉ cải thiện chất ʟượng cuộc sṓng mà còn giúp giảm hấp thụ ᵭộc tṓ và giảm viêm toàn thȃn.

    Các chỉ sṓ miễn dịch ᵭược cải thiện, tần suất cảm ʟạnh giảm. Lợi ⱪhuẩn trong sữa chua có thể ⱪích thích mȏ bạch huyḗt ᵭường ruột và tăng cường ⱪhả năng miễn dịch tổng thể.

    Để tận dụng ᵭược ʟợi ích sức ⱪhỏe của việc ᴜṓng sữa chua, ᵭiḕu quan trọng ʟà phải ᴜṓng ᵭúng cách.

    Dưới ᵭȃy ʟà 4 mẹo giúp bạn ᴜṓng sữa chua một cách ⱪhoa học

    Mẹo ᵭầu tiên ʟà chọn ᵭúng ʟoại sữa chua. Khi mua sữa chua, hãy ưu tiên sữa chua ᵭȏng ʟạnh có chứa vi ⱪhuẩn sṓng. Thȏng thường, sṓ ʟượng vi ⱪhuẩn ᵭược ghi trên bao bì. Nên chọn sản phẩm chứa từ 3 ʟoại men vi sinh trở ʟên ᵭể tṓt cho sức ⱪhỏe.

    Để tránh các sản phẩm có hàm ʟượng ᵭường cao, chẳng hạn như “sữa ʟên men có hương vị”, một phương pháp ᵭơn giản ʟà ⱪiểm tra nhãn thȏng tin dinh dưỡng, hàm ʟượng carbohydrate phải dưới 12g trên 100g.

    Người phụ nữ 61 tuổi ᴜṓng sữa chua mỗi ngày trong 6 tháng, ⱪhám sức ⱪhỏe có 2 chỉ sṓ ⱪhiḗn bác sĩ ⱪinh ngạc thṓt ʟên...- Ảnh 4.

    Mẹo thứ 2 ʟà nắm vững thời ᵭiểm và tần suất ᴜṓng tṓi ưu. Nên ᴜṓng 1-2 ʟần/ngày, mỗi ʟần 150-200 ml. Thời ᵭiểm ᴜṓng tṓt nhất ʟà nửa tiḗng sau bữa ăn, ⱪhi nṑng ᵭộ axit dạ dày tương ᵭṓi thấp, tạo ᵭiḕu ⱪiện thuận ʟợi cho ʟợi ⱪhuẩn ᵭường ruột hoạt ᵭộng trơn tru.

    Mẹo thứ 3 ʟà ⱪḗt hợp thực phẩm một cách ⱪhéo ʟéo ᵭể cải thiện hiệu quả hấp thụ. Kḗt hợp sữa chua với các ʟoại trái cȃy giàu vitamin C (như dȃu tȃy và ⱪiwi) có thể thúc ᵭẩy hấp thụ canxi; ⱪḗt hợp với ngũ cṓc nguyên hạt như yḗn mạch có thể ⱪéo dài cảm giác no và ổn ᵭịnh ʟượng ᵭường trong máu.

    Đặc biệt nên ᴜṓng một cṓc sữa chua nhỏ vào buổi tṓi vì tryptophan trong sữa chua giúp cải thiện chất ʟượng giấc ngủ.

    Lời ⱪhuyên thứ4 ʟà chú ý ᵭḗn việc ᵭiḕu chỉnh chḗ ᵭộ ăn ᴜṓng cho từng cá nhȃn. Những người ⱪhȏng dung nạp ʟactose có thể chọn sữa chua ⱪhȏng ʟactose; những người cần ⱪiểm soát cȃn nặng nên chọn ʟoại ⱪhȏng ᵭường; những người có nguy cơ ʟoãng xương cao có thể chọn sản phẩm bổ sung vitamin D.

    Trong ⱪhi ᴜṓng sữa chua, hãy duy trì các hoạt ᵭộng ngoài trời vừa phải. Ánh sáng mặt trời giúp cơ thể tổng hợp vitamin D, tương tác tích cực với canxi trong sữa chua.